Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quan Vũ

Đêm khuya, hoàng cung.

Một bóng người mảnh khảnh màu đen thi triển khinh công, thuần thục tránh khỏi thủ vệ tuần tra trong hoàng cung, bay thẳng về phía Tây, đi tới một chỗ yên lặng trong rừng cây.

Vừa dừng lại, một bóng dáng khôi ngô thoáng ẩn hiện đã đi ra từ trong bóng tối, quỳ một gối xuống và nói: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử."

"Ừm." Giọng nói mang vẻ lạnh lùng cao ngạo thuộc về nữ tử vang lên: "Nói đi, chuyện gì?"

Nàng ta đưa tay vòng ra sau lưng đứng xoay lưng lại, mờ nhạt dưới ánh trăng, có thể trông thấy một cái mặt nạ bằng bạc có hoa văn phức tạp che lấy gương mặt nàng ta, lộ ra một đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng.

"Hôm nay thuộc hạ nghe được..."

Nam tử nói xong, tường thuật lại những tin [email protected] tức mình tìm được tườm tận tỉ mỉ cho nữ tử.

Bỗng nữ tử xoay người lại nhìn xuống nam tử, hỏi: "Ngươi nói lão lừa ngốc Tu Nguyệt kia đã nói thẳng Long Dận sống ba năm mươi năm là không thành vấn đề?"

"Vâng, thuộc hạ nghe rất rõ ràng!"

Nữ tử trầm tư rất lâu, sau đó một tia sáng âm u hiện lên trong đôi mắt dưới tấm mặt nạ, khoát tay nói: "Ừm, biết rồi, ngươi đi xuống đi!"

...

Có thể là mùi đàn hương bên trong chùa khiến tâm linh con người ta rất yên bình, cho nên còn chưa đến đêm khuya, đa số trong nhóm nam nữ khách hành hương ngủ tại thiện phòng rất nồng giấc.

Chỉ ở trong nam viện, một bóng đen nhẹ tay nhẹ chân cạy mở cửa sổ ra, nhanh chóng băng qua hậu viện lao vút đi về tường trong viện ngăn cách với nữ viện, sau đó bật nhảy lên, nhẹ nhàng đáp vào phía trong bức tường ngăn cách nữ viện.

Hắn ta sải vài bước chân đến dưới cửa sổ gần tường viện, lấy một con dao găm từ trong tay áo ra cạy mở cửa sổ rồi nhảy vào.

"Nóng, nóng quá..."

Trên chiếc giường nhỏ, thân thể mảnh mai lăn lội quay cuồng sang trái lại sang phải, giọng thì mê hoặc đến nỗi có thể khiến tim người ta hòa tan ra.

"Ố hố hố, mỹ nhân, ta tới đây, chút xíu thôi là không nóng nữa rồi!" Bóng đen cất dao găm đi, hình như lo lắng sẽ kinh động đến người cách vách, ém giọng cười quỷ dị rồi lao thắng đến giường nhỏ.

Nhưng đúng ngay lúc bóng đen vừa đến giường nhỏ, thế mà nữ tử trên giường nhỏ lại xoay người ngồi dậy. Trong bóng đêm, một con dao găm lạnh như băng đã kề sát trên cổ của bóng đen thật chuẩn xác.

Lưỡi dao găm sắc bén mang cảm giác man mát lành lạnh, không cần nhìn cũng biết là bảo khí chém sắt như chém bùn! Bóng đen hoàn toàn tin tưởng chỉ cần nàng ra thêm chút sức lực, cổ của mình cũng bị chém đứt không nghi ngờ!

Bỗng bóng đen ủ rũ, hắn cố ý chờ lâu hơn nửa canh giờ mới đi qua, muốn để nàng hít nhiều bột thuốc một chút, rồi mới hưởng thụ sung sướng một phen, nếu nói không có ngoài ý muốn gì, thì tuyệt sắc mỹ nhân này sẽ trở thành phòng tiểu thiếp thứ năm mươi hai của mình, nhưng mà rõ ràng trong phòng có mùi hương bột thuốc thoang thoảng, vì sao nàng lại không hề hấn gì hết?

"Sao ngươi không trúng thuốc?" Thân thể cái bóng đen run lẩy bẩy, không thèm suy nghĩ đã đặt ra nghi vấn trong bụng mình.

"Hừ."

Nữ tử khẽ hừ một cách khinh thường, giọng nói dồn nén vang lên: "Dựa vào chút đồ đó của ngươi, vẫn không có tác dụng với bản tiểu thư!"

Tuy nói chuyện thản nhiên như thế, nhưng thật ra nàng biết rõ dược hiệu của "Khuê Phòng Xuân" được xưng đệ nhất này trong nhóm dược cùng loại lớn tới cỡ nào, thuốc này không cần nuốt vào, không cần dính lên da, chỉ cần vung vẩy ra trong không khí thì đã có thể có tác dụng ngay.

Chắc kẻ hạ dược lo lắng nàng hoặc tỳ nữ thân cận phát hiện ra, nên cố ý hạ một lượng rất ít, khiến hương vị không quá nồng, nhưng chỉ cần ngửi mùi nửa canh giờ là bắt đầu có phản ứng! Đặc biệt đối với nữ tử không có võ công hoặc là chưa trải sự đời thì hiểu quả còn tốt hơn.

Nữ tử hỏi với giọng âm u lạnh lẽo: "Ngươi là ai? Vì sao lại muốn hại ta?"

"Quân tiểu thư tha mạng." Nam tử quỳ rầm xuống đất nói: "Ta là nhị tử dòng chính của đương nhiệm Xương Nghĩa Vương - Trần Đại Bảo, thân chất tử của Hoàng Hậu nương nương... Ta cũng không phải muốn hại ngài, chỉ là tơ tưởng đến mỹ mạo của ngài, cho nên mới có tâm tư..."

Không sai, người đang ở trong căn phòng này không ai khác chính là Quân Khởi La!

"Thùng thùng thùng." Cách vách có tiếng gõ tường vọng đến, sau đó là tiếng hỏi lo lắng của Thẩm Uyển Nguyệt: "Nhị tỷ, sao tự dưng muội nghe thấy có tiếng nam tử trong phòng của tỷ? Có chuyện gì xảy ra không?"

Sau đó thì xuyên qua cửa sổ trông thấy có đèn sáng ở cách vách.

Trong bóng đêm, Quân Khởi La hơi hơi nhíu mày, nhanh tay điểm định huyệt và huyệt câm của Trần Đại Bảo, kéo hắn nhảy ra ngoài từ cửa sổ, vừa lúc thấy Long Dận nhảy ra tường viện đi qua, không đợi y nói chuyện, Quân Khởi La nhét Trần Đại Bảo vào trong tay y, quay đầu liếc mắt nhìn cửa sổ cách vách một cái.

Thẩm Uyển Nguyệt ở ngay cách vách, nghe thấy tiếng của Trần Đại Bảo cũng có thể lắm, nhưng mà đèn trong phòng Thẩm Uyển Nguyệt đã tắt từ rất sớm, hẳn là ngủ rồi mới phải, mà giọng nói của Trần Đại Bảo cũng đâu tính là lớn được...

Sao nàng lại có thứ cảm giác Thẩm Uyển Nguyệt đang cố gắng chờ muốn bắt giết nàng nhỉ?

Không kịp nghĩ nữa, Quân Khởi La nhảy vào gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, vừa mới nằm lên giường, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu vẫn luôn chú ý nghe động tĩnh của tiểu thư nhà mình, biết tiểu thư đã chuẩn bị tốt, Nhạc Tiêu vội vàng khoác áo lên rồi đi mở cửa, xoa xoa con mắt nhập nhèm nói: "Thẩm nhị tiểu thư đêm khuya gõ cửa không biết có chuyện gì?"

Thẩm Uyển Nguyệt đứng ở cửa, hai ả nha hoàn của nàng ta mỗi người cầm theo một cốc đèn dầu còn trẩu, trong viện cũng không đến nỗi quá tối đen.

Có thể vừa rồi tiếng kêu của Thẩm Uyển Nguyệt quá lớn, lão hầu phu nhân của chạy đến theo sau Thẩm Uyển Nguyệt, đi theo sau lưng bà còn có nhi tức và hai vị tôn tức của bà, còn có vài vị phu nhân không biết là ai, tóm lại, người ở gần phòng của Thẩm Uyển Nguyệt cũng tới đây.

Lão hầu phu nhân thấy Thẩm Uyển Nguyệt, khẽ nhíu nhíu
mày thoáng qua, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thẩm Uyển Nguyệt lo lắng nói: "Bẩm lão hầu phu nhân, hình như Uyển Nguyệt vừa mới nghe thấy trong nhị tỷ có giọng nói của nam tử lạ, mong là đừng có kẻ xấu gì vào!"

...

Nàng ta nói là giọng nói nam tử lạ, mà không phải tiếng của Long Dận, lời này khó mà không khiến người ta nghĩ mấy thứ khác trong bụng.

"Thẩm nhị tiểu thư!" Lão hầu phu nhân lạnh lùng nói: "Chuyện này liên quan đến danh tiết của A La, ngươi phải ăn nói cho cẩn trọng!"

Sắc mặt Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cũng rất khó coi, dường giọng Nhạc Sênh thoăn thoắt lại lạnh lùng: "Thẩm nhị tiểu thư, dù gì tiểu thư nhà ta cũng là người của Phàn Dương Vương phủ, sao Vũ-->leequi"s dddon? ngươi có thể hãm hại người như vậy được hả? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì tiểu thư nhà ta sống thế nào? Chẳng lẽ thanh danh tiểu thư nhà ta không tốt, ngươi làm muội muội có thể thơm mặt sao? Chẳng lẽ ngày thường ngươi gọi cái tiếng nhị tỷ thân thiết trên mồm, là làm cho người ngoài coi à?"

Thẩm Uyển Nguyệt bị Nhạc Sênh nói làm cho sửng sốt một lát, rồi sau đó mặt mày cũng sa sầm nói: "Ngươi cái thứ nha đầu quá là không có lý lẽ, ta quan tâm nhị tỷ gặp phải kẻ xấu chẳng lẽ cũng là quan tâm sai sao? Nhị tỷ không có việc gì cũng không sao, nếu như có chuyện gì, ngươi cho là danh tiết quan trọng hay là tính mạng của nhị tỷ quan trọng? Ta thấy các ngươi không có lòng tốt mới đúng! Chẳng lẽ nhận hối lộ của kẻ xấu..."

Quân Khởi La ở bên trong thật sự muốn khen cho Thẩm Uyển Nguyệt, lời càng buông thì càng nói thật là hay thật là đẹp làm sao! Tuy trước mắt nàng không rõ chuyện này có liên quan đến Thẩm Uyển Nguyệt hay không, nhưng mà nàng ta làm ầm lên thì mọi người ai cũng biết hiển nhiên là chẳng phải có ý tốt gì cho mình.

Thẩm Uyển Nguyệt không nói hết lời khiến người ta mơ hồ vô cùng, liếc mắt thâm sâu nhìn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, lại quay sang nói với đám người lão hầu phu nhân: "Lão hầu phu nhân, Uyển Nguyệt tự biết nặng nhẹ, nhưng mà tính mạng của tỷ tỷ thì ta cũng không thể không lo được... Bằng giọng lớn như chúng ta, hẳn là nhị tỷ đã tỉnh rồi mới phải..."

Nói xong, Thẩm Uyển Nguyệt cướp lấy đèn dầu trong tay nha đầu bên cạnh, đẩy Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi thẳng về phía phòng của Quân Khởi La.

"Thẩm nhị tiểu thư, ngươi khinh người quá đáng!" Nhạc Sênh tức giận hét lên, đi theo muốn bắt nàng ta lại nhưng không bắt kịp.

Lão hầu phu nhân cũng đi theo.

Tung rèm cửa lên, Thẩm Uyển Nguyệt choáng váng chốc lát, bởi vì trong phòng quá đơn giản, cho nên vừa nhìn là hiểu ngay.

Nữ tử trên giường nhỏ nằm xoay lưng về phía mọi người, trên người chỉ đắp cái chăn mỏng manh, đúng là thân hình kia, dáng người yểu điệu kia, không phải Quân Khởi La thì còn ai vào đây nữa? Vết tích lộn xộn nhưng cũng có trật tự, cũng không phải là dấu vết lôi kéo hay vừa hoan hảo xong.

Thẩm Uyển Nguyệt chưa từ bỏ ý định, tiến lên trước cúi người lật phía dưới giường xem qua một lượt.

Nếu như nói trước đó Quân Khởi La còn không dám khẳng định việc này có liên quan đến Thẩm Uyển Nguyệt hay không, thì hành động bây giờ của nàng ta cái kiểu giống như phải tìm cho ra một tên nam nhân từ trong phòng của nàng, khiến nàng không thể không tin!

Còn tưởng rằng nàng ta là một người thông minh, ai mà ngờ lại thiếu kiên nhẫn đến như vậy!

Chẳng lẽ nàng ta động tình với A Dận rồi? Người ta nói nữ tử mà đã động tình thì sẽ trở nên ngu dốt, quả là không sai!

"Tiểu thư tỉnh dậy đi!" Nhạc Sênh nổi giận đùng đùng đi lên trước, hơi lay Quân Khởi La.

"Ưm..."

Quân Khởi La mơ mơ màng màng mở to mắt, quay đầu lại trông thấy trong phòng nhiều người như thế, chợt hoảng sợ, xoay người ngồi xuống, nhìn ngó sắc trời bên ngoài thông qua cửa gỗ, hai mắt mở rất to chỉ mọi người chung quanh nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai ai cũng đến phòng ta thế? Mọi người không cần ngủ nữa rồi à?"

Lúc này, Long Dận cũng lách khỏi đám người rồi bước đến, chẳng thèm kiêng dè đây là phòng của nữ tử khuê các, ánh mắt chán ghét xẹt qua Thẩm Uyển Nguyệt, lúc nhìn Quân Khởi La thì ánh mắt và giọng nói cũng trở nên thật dịu dàng: "A La, xảy ra chuyện gì?"

Lúc này mái tóc đen như mực của y rũ xuống, mang một hương vị lười biếng khác lạ, nom giống như vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng.

"Ta cũng không biết." Quân Khởi La lờ mờ chẳng biết gì lắc đầu, thật ra thì đầu cũng đầy vệt đen. Thầm nghĩ ái chà chà không chú trọng danh tiết của mình cũng được, nhưng sao lại xông vào phòng mình ngay trước mắt bao người thế? "Vừa rồi ở sau núi gặp phải nhiều chuyện như vậy, sau khi trở về ta thấy quá mệt mỏi bèn nằm ngủ, nhưng lại chưa hề nghe thấy động tĩnh gì mà ầm ĩ đến như thế, mà lại kinh động đến chỗ của tằng tổ cô."

"Thế tử gia người phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta." Lúc này Nhạc Tiêu quỳ gối trước mặt Long Dận, hai mắt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện