Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Đôi mắt giống nhau


trước sau

Edit: Quan Vũ.

Bỗng trong phòng yên tĩnh lại.

Vô Ngân chậm rãi thu tầm mắt lại, nhìn về thế tử nhà mình, tâm tình có vẻ hơi xìu xuống.

Thế tử cũng đã từng, là một nhân vật “không đơn giản” là có thể nói hết đến thế nào? Nhưng bây giờ…...

Long Dận cúi đầu cười chua chát, lúc ngẩng đầu nhìn về sắc trời ngoài kia chỉ còn lại dáng vẻ vân đạm phong khinh. Đứng dậy tại chỗ: “Vô Ngân, giờ không còn sớm, chúng ta cũng nên đi về thôi.”

“Dạ, thế tử.”

Lúc Quân Khởi La tiếp tục đứng dậy đi đến trước cửa sổ, vén một góc màn trúc lên, cùng lúc hai bóng dáng cao lớn một trắng một đen vừa mới bước lên trên bậc thang ra khỏi Hân Di lâu. Chỉ liếc mắt một cái, nàng nhận ra ngay nam tử bạch y bồng bềnh đó chính là vị “thế tử” kia.

Cũng không biết là y bào dài hơi rộng, hay là vì hắn bị bệnh, thoạt nhìn thân thể hắn hơi yếu ớt, nhưng không thể ảnh hưởng đến sự rắn rỏi của hắn.

Đúng lúc này, d:@[email protected]||ê@u9d0n [email protected] Long Dận như cảm giác được điều gì, bỗng ngoái đầu lại nhìn về phía tầng ba, bốn mắt nhìn nhau với Quân Khởi La.

Quá sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu!

Lộ ra một gương mặt quá khuynh quốc khuynh thành nan biện thư hùng*!

*Nan biện thư hùng: ta nghĩ ý câu này là nói Long Dận quá đẹp, vừa nhu vừa cương (thư hùng là trống mái, đực cái).

Hơn nữa giọng nói của y ôn hòa như gió rất dễ nghe, quả thật toàn thân có là thể nói hoàn mỹ!

Quân Khởi La thầm tán thưởng, cảm thấy dù mình có diện dung nhan thật sự, cũng không đẹp hơn hắn bao nhiêu. Chỉ có làn da của hắn không hồng hào do bị bệnh.

Quân Khởi la không hề tránh né, khẽ mỉm cười nhìn hắn rồi vuốt cằm.

Sau đó Long Dận hơi kinh ngạc, thần sắc trên gương mặt thư hùng mạc biện* thoáng qua một tia quả nhiên là thế.

*Thư hùng mạc biện: chỉ gương mặt trung tính.

Đột nhiên, mắt phượng của y lộ ra sự vui vẻ, chăm chú nhìn đối mắt đen trong suốt sáng rực của Quân Khởi La, trong tim rung động một lúc.

Cặp mắt kia, đã khắc sâu vào trong lòng y từ lâu!

Ba năm qua, lúc nửa đêm bao lần nằm mộng được quay về, thì sẽ luôn khiến y nhớ lại buổi chiều tà như máu ba năm trước, buổi hoàng hôn máu tươi chảy đầm đìa.

Ngày đó d:@[email protected]||ê@u9d0n [email protected], phụ vương chết trận sa trường, ngay cả thi thể cũng bị kẻ địch chém thành tương. Còn ngực hắn bị trúng tên độc, chỗ ấy chỉ lệch chừng nửa tấc, nhưng mà nghĩ đến phụ vương chết thảm, hắn không cam tâm chết đi, khó chịu, chỉ còn một hơi thở nghẹn lại, cũng không thể nuốt trôi được.

Trận chiến ấy, hai tòa thành trì của Đông Lăng bị chiếm đóng, hai mươi vạn đại quân chết hơn phân nửa, năm ngàn Phi Ưng Kỵ không một ai may mắn sống sót.

Vô Ngân, Vô Thương mang theo y liều chết trốn thoát, tướng quân Bắc Nhung – Hách Diệp Đan dẫn năm ngàn truy binh đuổi theo bọn họ một ngày một đêm, nếu không đúng lúc gặp được một vị thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi dùng độc ngán chân truy
binh, rồi thi châm kéo y từ đường chết trở về được, y đã sớm biến thành một bộ xương trắng lạnh lẽo.

Thiếu niên không để lại danh tính bỏ đi ngay.

May mà, trong chớp mắt lúc sắp mất ý thức hoàn toàn, y đã nhớ kỹ dáng vẻ của người đó.

Sau khi thân thể y khá bình phục, từng nhiều lần phái người đi tìm tung tích của người đó, nhưng cũng không tìm được một chút tin tức nào về người đó.

Vị thiếu niên kia và Quân Khởi La có một đôi mắt giống nhau, sâu trong đáy mắt của bọn họ, đều hiện lên sự sơ trí và giảo hoạt, mà ngay cả tuổi tác tính ra cũng trạc tuổi nhau.

Đó chính là một người thiếu niên phong hoa tuyệt đại, còn Quân Khởi La lại mà một nữ tử có dung mạo bình thường mà thôi.

Lần trước d:@[email protected]||ê@u9d0n [email protected] ở xa nhìn thấy Quân Khởi La làm động tác mờ ám khiến cho Thẩm Uyển Hoa bị thương nặng hơn, y lập tức biết chắc Quân Khởi La cũng không phải là hạng người tầm thường, hơn nữa một đôi mắt ánh lên sự tinh ranh, sao lại có thể là thứ dốt đặc cán mai trong miệng của Long Túc Vân? Chẳng qua là Long Túc Vân bị hoàng quyền che mắt, không thấy rõ thôi.

Quân Khởi La mặc cho y đang nhìn mình không chớp mắt, chỉ là không hiểu nổi vì sao Long Dận dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, giống như là bằng hữu quen biết lâu năm.

Long Dận cũng không thấy xấu hổ, thu hồi suy nghĩ, chỉ cười thản nhiên với Quân Khởi La.

Chính nụ cười nhàn nhạt này, giống như ánh rạng đông trước bình minh, như trường minh đăng* trong bóng đêm, chiếu vào tim của vô số thanh niên nữ nhân xem náo nhiệt xung quanh, nhốn nháo mở to mắt nhìn bạch y nam tử, hận không thể dính lên trên người hắn suốt đời.

*Trường minh đăng (đèn chong): thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật.

Quân Khởi La từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn nhìn rõ tình hình phía dưới, không khỏi dùng khẩu hình miệng cười mắng một tiếng “Yêu nghiệt”.

Vốn dĩ Long Dận đang muốn thu tầm mắt chuẩn bị chạy lấy người, khóe mắt thoáng nhìn khẩu hình miệng của Quân Khởi La, hơi trố mắt, lại vừa nhìn nữ tử xung quanh phô ra dáng vẻ háo sắc, trong lòng hiểu ngay ý của Quân Khởi La.

Vũ: Xin hãy giữ nguyên những gì mình đã làm, xin cảm ơn các bạn rất nhiều!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện