Bước vào cửa sân của Đông cung, La Hân Nhi cũng cảm giác không khí không ổn, phát hiện sân lớn như vậy cũng không có cung nhân nào, nghĩ rằng chắc chắn Thái tử đã về.
Đứng ở cửa sân một lúc lâu, nàng mới kéo miệng cười đi thẳng đến đại điện.
Bước vào đại điện, thì cảm nhân được ngay một cỗ lệ khí đánh úp lại, thân thể bất giác hơi rụt lại, nghênh đón nói với Thái tử Long Túc Dương đang ngồi cao nhất ở phía trước: “Điện hạ, người về khi nào thế?”
Sắc mặt Long Túc Dương âm u lạnh lẽo, trừng mắt nhìn La Hân Nhi một lúc lâu, giọng điệu chân thật đến khó tin, nói: “Ngươi lui xuống!”
Vãn Cầm lo lắng nhìn về La Hân Nhi.
Long Túc Dương thấy Vãn Cầm nhìn La Hân Nhi, cũng không hề đi ngay, hỏi bằng giọng lạnh lùng nghiêm nghị: “Thế nào, ngươi là một cái thị tỳ nho nhỏ, mà ngay cả lời nói của bản cung cũng không chịu nghe theo hả?”
Nói rồi vung ống tay áo lên, bắn ra một cỗ nội lực, đánh trúng ngực của Vãn Cầm.
Vãn Cầm bị đánh bay ra rất xa, miệng phun máu, cố gắng chịu đựng quỳ xuống dập đầu thật mạnh: “Thái tử thứ tội…… nô tì không có ý như vậy……”
La Hân Nhi gắt gao che miệng, mắt thấy tỳ nữ của mình bị đánh cũng không dám nói nhiều.
Nhìn thấy Long Túc Dương dường như muốn phát cáu, La Hân Nhi nói với Vãn Cầm: “Ngươi lui xuống đi, không có sự sai bảo của ta, không được đi vào.”
Vãn Cầm ôm ngực yếu ớt đáp lời “Dạ.” rồi lui xuống.
Đến khi không thấy bóng dáng của Vãn Cầm nữa, Long Túc Dương mới lạnh lùng hung tợn mở miệng nói: “Nói, ngươi vừa mới đi gặp ai hả?”
Thân thể La Hân Nhi run lẩy bẩy, cúi đầu không dám nhìn Long Túc Dương, ngay cả giọng nói cũng mang theo một tia run rẩy: “Điện hạ, nô tì đi dạo trong Ngự hoa viên, không đi gặp ai.”
“Phải không?” Sắc mặt Long Túc Dương càng ngày càng tỏa ra rét lạnh: “Hôm nay hoàng thượng tứ hôn cho Long Dận, Long Dận vào cung tạ ơn, chẳng lẽ ngươi không đi gặp tình lang cũ sao?”
Trong lòng La Hân Nhi trở nên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, nhưng miệng lại thề thốt, phủ nhận, nói: “Điện hạ minh xét, Hân Nhi chỉ là cảm thấy buồn, nán lại trong Ngự hoa viên một lát. Sao điện hạ, hả…… Tấn Vương thế tử ra khỏi phủ sao?”
Nói xong thì lá gan cũng to ra, giả bộ không biết gì liếc nhìn Long Túc Dương.
Long Túc Dương
bước vài bước đến chỗ ngồi, sải bước ngồi xuống, bóp chặt cổ của La Hận Nhi, xách nàng lên khỏi mặt đất chừng hai thước: “La Hận Nhi, có phải trong lòng người, bản cung là một tên ngốc phải không?”
“Ặc…… Ặc……” La Hận Nhi bị hắn bóp ngạt thở, chỉ trong phút chốc đã mặt đỏ tai hồng, đưa tay gỡ tay của Long Túc Dương, miệng chỉ có thể phát ra vài tiếng đứt quãng khó nhọc.
Mắt thấy La Hận Nhi trợn trắng mắt, Long Túc Dương mới buông nàng ra.
La Hận Nhi ngồi bệt dưới đất, cả người run rẩy, uất ức chảy nước mắt, im thin thít.
Nhìn nước mắt trong suốt trên gò má nàng, bỗng dưng Long Túc Dương giật mình, ngồi xổm người xuống thì thấy vết máu bầm bị mình bóp trên cổ nàng, ôm La Hận Nhi vào lòng, đau lòng tự trách, nói: “Thật xin lỗi, Hân Nhi, là ta không tốt, ta không nên đối xử với nàng như thế.”
Long Túc Dương nói xong, vừa hôn lên nước mắt của nàng, vừa nòi: “Hân Nhi, đừng giận ta có được không? Là ta quá yêu nàng. Ban nãy thấy thị vệ của Long Dận ở trong cung, thì ta biết ngay là hắn tiến cung, trở về lại không thấy nàng, ta lại tưởng rằng nàng đi gặp hắn, cho nên…...”
“Hu hu……” Cuối cùng La Hận Nhi không nhịn nổi nữa, khóc thành tiếng.
Long Túc Dương bối rối, tát mình một cái, nói: “Hân Nhi, đừng khóc có được không, nàng có biết trong lòng ta rất sợ hãi nàng và hắn nối lại tình xưa không? Hắn ưu tú như vậy, ta rất sợ hãi nàng rời bỏ ta vì hắn……”
“Điện hạ……” La Hận Nhi tựa vào trong ngực hắn nức nở nói: “Nay đã nhiều năm không gặp, nô tì đã quên hắn từ lâu rồi, người phải tin tưởng nô tì, bây giờ trong lòng nô tì chỉ có mình người thôi, điện hạ.”
“Hân Nhi, đừng nói nữa, ta tin nàng, ta tin nàng.” Long Túc Dương nói xong, ôm lấy nàng rồi đi vào trong phòng.