Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Tùy tiện đánh, không cần chừa mặt mũi cho ta


trước sau

Quân Khởi La chuẩn bị xong bằng tốc độ nhanh nhất, xuất hiện ở trước mặt Vô Ngân thì bỗng trở thành một công tử nho nhã trẻ tuổi.

Nhận lấy bao châm trên tay Nhạc Tiêu, chuẩn bị đến Tấn Vương phủ với Vô Ngân, chẳng ngờ vừa bước ra khỏi của lớn Bích Khê Uyển, thì lại gặp phải Thẩm Uyển Hoa què chân dẫn một nhóm gia đinh đi vào viện.

Nhìn thấy Quân Khởi La một thân nam trang màu trắng, nhìn trên dưới một lúc lâu mới nhận ra là nàng, mà còn có một gã hắc y nam tử đứng bên cạnh nàng. Thẩm Uyển Hoa cười không có ý tốt nói: “Giỏi, Quân Khởi La, thánh thượng vừa mới chỉ hôn cho ngươi, vậy mà ngươi lại lén vụng trộm với nam nhân.” Nói xong rồi đánh giá Vô Ngân, nói: “Cũng là một người anh tuấn, hẳn là mạnh hơn ma ốm kia nhiều. Nhưng mà Quân Khởi La, ngươi hủy hôn với An Vương điện hạ, không phải là vì hắn chứ hả?”

“Thẩm Uyển Hoa, cái lỗ miệng của ngươi phun cái cứt gì đó!”

Dạo gần đây, tính tình Nhạc Sênh nóng nảy, Quân Khởi La lại giống như thần tượng trong đời của nàng, sao có thể để Thẩm Uyển Hoa sỉ nhục nàng như thế? Vén tay áo lên định lên đánh hắn, lại bị Nhạc Tiêu níu chặt lại, hơi lắc đầu với nàng.

Nhạc Tiêu nén giận ngay, bây giờ các nàng không nên để lộ công phu.

Tôi tớ trong Bích Khê Uyển đã bị Quân Khởi La đuổi đi hết từ lâu rồi, bây giờ trong viện cũng chỉ có chủ tớ ba người các nàng, nếu là ngày thường, sao người bên ngoài cơ hội bước vào nửa bước? Nhưng mà ban nãy cả Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đều bận trang điểm cho Quân Khởi La, Vô Ngân lại sốt ruột và độc của thế tử nhà mình, vẫn chưa để ý rằng có người đi đến Bích Khê Uyển, mới để cho Thẩm Uyển Hoa vào đụng mặt ngay.

Vì Vô Ngân hiếm khi lộ diện trước mặt người đời, Thẩm Uyển Hoa không biết hắn cũng chẳng có gì lạ.

Vô Ngân cũng không quan tâm Thẩm Uyển Hoa nói mình như vậy, nhưng mà Quân Khởi La là nữ chủ nhân tương lai của Tấn Vương phủ, thê tử của thế tử, sao có thể để cho tên thiếu não như Thẩm Uyển Hoa chửi bới như vậy được?

Vô Ngân nhìn về phía Quân Khởi La hỏi ý kiến: “Quân tiểu thư, thuộc hạ có thể đánh hắn chứ?”

Quân Khởi La nhếch môi cười nói: “Đánh tùy ý, không cần để mặt mũi cho ta. Nhưng mà ra tay nhanh một chút, chúng ta không sao hết, nhưng mà thế tử nhà người thì chờ không được đâu.”

“Thuộc hạ sẽ nhanh thôi, không trì hoãn nhiều thời gian lắm đâu.” Vô Ngân gật gật đầu, trong lòng hắn cũng đã xem Quân Khởi La như chủ tử nhà mình rồi, vậy nên bản thân cư xử như thuộc hạ.

Ngay cả hắn rất lo cho thế tử nhà mình, nhưng mà nếu Quân tiểu thư đồng ý ra tay, hắn hoàn toàn tin tưởng thế tử sẽ biến nguy thành an, hoàn toàn không cần quan tâm đến chút thời gian ấy.

Nghĩ thấu điểm này, Vô Ngân lập tức phi thân đánh Thẩm Uyển Hoa.

Thẩm Uyển Hoa cũng không phải kẻ quá ngu. Bây giờ nghe thấy cuộc đối thoại giữa Quân Khởi La và Vô Ngân, mới hiểu ra Vô Ngân cũng chỉ là một tên thị vệ. Hắn tự cư xử như thuộc hạ trước mặt Quân Khởi La, như vậy chắc chắn hắn đúng là thị vệ của Tấn Vương thế tử.

Thấy Vô Ngân hùng hổ đánh về phía mình, Thẩm Uyển Hoa không dám chần chờ nữa, vội vàng
kéo một tên gia đinh đến ngay trước mặt mình.

Chẳng ngờ, sau đó gia đinh kia bị Vô Ngân một phát túm được chỉ trong nháy mắt, lại ném thật mạnh, đâm đầu vào tường, ngã xuống đất.

Thẩm Uyển Hoa kinh ngạc vô cùng, không thể ngờ rằng hắc y nam tử này thật dũng mãnh phi thường. Đừng nói đến chân của mình không được tốt, cho dù mình chưa từng bị thương, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn đấy!

“Ngươi đừng có làm bậy đó!” Thẩm Uyển Hoa tránh né giữa đám gia đinh nhà mình, giọng run rẩy, nói: “Từ trước đến nay Phàn Dương Vương phủ chúng ta và Tấn Vương phủ nước sông không phạm nước giếng, ngươi đừng vì mấy câu nói bâng quơ của bản thế tử, làm mất đi mối quan hệ hòa thuận giữa hai nhà.”

Mắng một nữ tử chưa xuất giá vụng trộm với nam nhân mà là bâng quơ?

Vô Ngân có quan tâm cũng không quan tâm đến hắn.

Mặc dù mấy năm nay, thế tử nhà mình vì dưỡng thương nên không xuất hiện trước tầm mắt mọi người, nhưng mà bách túc chi trùng, tử nhi bất cương*…… ấy ấy, sao có thể so sánh thế tử với côn trùng chứ? Chỉ với Tấn Vương phủ chúng ta, sao lại sợ mấy tên tiện nhân hèn mọn? Tin chắc hôm nay thế tử mà ở đây, cũng sẽ đồng ý với cách làm của mình thôi!

*Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương – 百足之虫死而不僵 – bǎi zú zhī chóng,sǐ ér bù jiāng con rết trăm chân, chết mà không ngã, dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

Thân thể Vô Ngân có khả năng rất tốt, lại từng lăn lộn ở quân doanh mấy năm, động tác quyết đoán, không nương tay chút nào, đầu tiên nhấc tên gia đinh đằng trước lên, quật ngã xuống đất, cuối cùng mới đối phó với Thẩm Uyển Hoa.

“Đừng…… Đừng đánh ta……” Thẩm Uyển Hoa thấy hơn mười tên gia đinh mình đã dẫn đến, hai ba phát đã bị Vô Ngân quật ngã xuống đất, vội vàng cầu xin tha thứ, nói.

“Muộn rồi!”

Vô Ngân nói xong, nhanh chóng tiến lên, túm lấy vạt áo của hắn xách hắn lên, hung hăng tát cho hắn mất bạt tai.

Trong chốc lát, gương mặt của Thẩm Uyển Hoa sưng lên như cái đầu heo, đau đến nỗi hắn kêu đau liên tục.

Vô Ngân vẫn chưa hết giận, nhân tình thế lúc hắn kêu oai oái, đá một cú lên đùi đang bị thương của hắn.

Cuối cùng, mặc kệ Thẩm Uyển Hoa đau đến chết đi sống lại, túm lấy hắn quăng ra ngoài viện. Rồi quát vào những tên gia đinh: “Các ngươi muốn tự mình cút đi hay là để lão tử quăng các ngươi ra ngoài?”

Sao mấy tên gia đinh này dám làm phiền Vô Ngân ra tay? Vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi Bích Khê Uyển, nhanh chân nhanh tay khiêng Thẩm Uyển Hoa rời khỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện