Edit: Quan Vũ
Beta: V.O
Trầm Uyển Hoa cao giọng làm mọi người trong quán trà sợ tới mức rụt cổ không dám phát ra một chút tiếng vang, thậm chí có người len lén bỏ tiền trà xuống bàn rời đi.
Quân Khởi La thật sự cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ Trầm Uyển Hoa hắn coi quán trà bên đường thành trà lâu đệ Nhất kinh thành sao? Cái này vốn không phải là nơi mà đám con cháu nhà quyền quý như bọn họ đến? Huống chi hắn vốn là dã loại do phòng ngoài sinh dưỡng, mẫu tử bọn họ được Trầm Cẩm Thành và mẹ hắn – Thiệu thị vụng trộm để cho đường chất tức (cháu gái ruột mà lấy thành con dâu) sinh ra đường chất tôn (cháu trai, con của cháu gái ruột) ở Phàn Dương Vương Phủ bảy năm, bởi vì ngoại công (ông ngoại – Phàn Dương Vương) qua đời, Trầm Cẩm Thành mới dám đưa mẫu thân của Trầm Uyển Hoa – Chu thị lên phù chính.
Nhưng đội danh hàm Thế Tử chín năm, quả thật đã tự coi bản thân mình là chủ!
Ngược lại Long Túc Vân và Văn Thù tao nhã uống trà, làm cho Quân Khởi La tương đối xem trọng hai phần.
“Đã đi ra bên ngoài, Uyển Hoa cũng đừng để ý như vậy.” Văn Thù len lén nhìn Quân Khởi La một cái, phân phó chưởng quầy: “Chưởng quầy, bưng thêm cho bọn ta một chén trà nữa.”
Chưởng quầy nơm nớp lo sợ đưa chén trà qua, lại nhanh chóng trốn qua một bên.
“Phù Tô công tử gì đó, nếu sau này bị Bổn Thế Tử gặp được, nhất định phải mạnh mẽ làm giảm nhuệ khí của hắn!” Trầm Uyển Hoa cũng không thèm nhìn tới nước trà mới thêm, phát tiết tất cả oán giận lên người Phù Tô công tử.
Ách!
Trước giờ hai người cũng chưa từng gặp mặt, Trầm Uyển Hoa cũng có thể hận được? Giờ phút này nàng rất muốn nói, nhiều năm vào Nam ra Bắc như vậy thấy qua vô số điều kỳ lạ, nhưng người không bình thường như hắn thì vẫn chưa từng thấy qua.
Thật là nằm không cũng có thể trúng đạn!
Nhìn về phía Nhạc Sênh, trong đôi mắt của Nhạc Sênh lộ vẻ mơ màng, bày tỏ chính mình cũng không biết tên ngốc thiếu tóc này lại còn bị động kinh.(thiếu tóc ở đây hàm ý chỉ người trẻ tuổi tính tình bồng bột)
“Nghe nói hắn ở Đô thành Nam Cương, chúng ta liền chạy tới Nam Cương.” Trầm Uyển Hoa nói tiếp, nói liên miên, lải nhải, nói giống như một phụ nhân nhà người ta: “Vừa mới tới Đô thành Nam Cương, được biết hắn đi Tây Việt, đi chữa trị cho Hoàng Đế Tây Việt. Kết quả đến Tây Việt, hắn lại vừa rời đi. Tới tới lui lui hơn bốn tháng, toàn bộ thời gian đều ở trên đường.
“Trước đây, chúng ta đã biết rõ hành tung của Phù Tô công tử trôi nổi không xác định, làm sao có thể oán trách hắn?” Văn Thù cãi lại: “Huống chi hắn lại không biết chúng ta đang đi tìm hắn.”
“Ta thấy, rất có thể là hắn biết được chúng ta đang đi tìm tin tức
của hắn, không muốn đến chẩn bệnh mới trốn tránh chúng ta đó!” Trầm Uyển Hoa thâm dĩ vi nhiên( chắc chắn về nhận định của bản thân) gật đầu: “Ừ, một người chẩn bệnh bằng tâm tình, hoàn toàn uổng cho một cái danh y giả (thầy thuốc)!”
“Phàm là người có bản lĩnh thật sự cũng có nhiều hay ít kiêu ngạo. Huống chi hắn chỉ có một đôi tay, nếu gặp người thì phải chạy chữa, chẳng phải là sẽ mệt đến chết?”
Trầm Uyển Hoa cười nhạt, không phục nói: “Chúng ta chưa từng gặp qua hắn, ai biết hắn có phải chỉ có hư danh hay không?”
“Tạm thời không nói đó có phải là hư danh hay không.” Văn Thù hơi trầm giọng nói: “Chúng ta đi một chuyến, không phải chính là tận hiếu đạo đối với cô cô sao, cũng để cho Phù Tô công tử biết thành ý của chúng ta mời hắn đến chẩn bệnh. Nếu không phải bệnh tình của cô cô nghiêm trọng, đại phu trong kinh không có khả năng, chúng ta cần gì phải đi ngàn dặm xa xôi tìm Phù Tô công tử chứ? Trải qua mấy lần bỏ lỡ, chỉ có thể nói vận may của chúng ta thật sự không tốt”.
Quân Khởi La yên lặng lắng nghe.
Nếu đúng như lời của Văn Thù, vận may của bọn họ cũng quá tệ, bốn tháng trước chính mình thật sự có nán lại ở Nam Cương hơn nửa tháng, sau đó lại thay đổi tuyến đường đến Tây Việt, cuối cùng mới trở về Độc Y cốc.
Sau khi Long Túc Vân liếc nhìn quán trà xong thì cũng không nói một câu, từ đầu đến cuối bày ra bộ dạng tư thế kiêu ngạo. Quân Khởi La thầm nghĩ: không ngại xa ngàn dặm đi tìm y cho mẫu thân, hiếu tâm thật sự là rất đáng khen. Nhưng không phải người nào sinh bệnh ta cũng đồng ý chữa trị!
“Hừ! Trầm Uyển Hoa hừ thật mạnh một cái.
“Ha” Văn Thù bất đắc dĩ cười cười, trêu chọc: “Được rồi, trong phủ ngươi sắp có chuyện vui, không nên so đo những thứ này, đợi đến lúc về phủ phải chuẩn bị thật tốt.”
Lúc này, sắc mặt Trầm Uyển Hoa mới tốt hơn một chút, gật gật đầu nói: “Những năm này, Phàn Dương Vương Phủ của ta toàn chuyện vui, nhất định phải cố hết sức làm thành cảnh tượng náo nhiệt!”
“Tử Lạc.” Sau khi lặng im một chút, Văn Thù quay sang hỏi Long Túc Vân: “Người còn nhớ vị tiểu thư trước kia có hôn ước với người không?”