Edit: Quan Vũ.
Quân Khởi La nghiêng đầu nhìn, phát hiện ánh mắt của y xa xăm, khóe miệng mỉm cười, giống như đã quên hết buồn phiền, rơi vào trong nhửng ký ức tốt đẹp.
Qua một lúc lâu, Phượng Thiên Khuyết mới nói tiếp: “Ta sợ rằng ta lỗ mãng sẽ khiến nàng có ác cảm, nên không hề tiến lên làm phiền nàng, nhưng mà lần đầu động lòng với nữ tử khiến cho ta không muốn buông bỏ chút tình cảm này. Trên quãng đường nàng đi về, thì ta lại lặng lẽ đi theo sau nàng, chuẩn bị tiến lên hỏi thăm coi nàng là tiểu thư nhà nào, để xin ý chỉ của vua ta đám hỏi với Đông Lăng, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận cưới nàng rồi. Ai biết nửa đường, lại gặp phải một đám hắc y nhân có công phu không tầm thường muốn bắt có nàng, bị ta đánh đuổi, vì thế hai ta cứ thế mà kết bạn. Sau này, hai ta thường xuyên đàm thơ thưởng họa, danh vọng đương thời* với nhau, vô cùng hòa hợp, trong thời gian tám tháng ở chung với nàng, là những ngày đẹp nhất trong đời của ta, không sao quên được. Nhưng tất cả những ngày tốt đẹp ấy, bởi vì mẫu phi ta bị bệnh đã phá tan tành…..."
*Gốc [震古烁今]: [今] chói sáng: Chấn động thời xưa, vang vọng đương thời. Hình dung sự nghiệp hoặc công tích vô cùng vĩ đại.
Nói tới đây, Phượng Thiên Khuyết nhắm chặt mắt lại, tay níu lấy xiêm y trước ngực, khó nén bi thương trong lòng.
“Đó là mùng chín tháng mười một, ta nhớ rất rõ, hôm ấy lạnh vô cùng.” Phượng Thiên Khuyết thở hắt ra một hơi, nói tiếp: “Ta lẻn vào Phàn Dương Vương phủ nói lời từ biệt với mẫu thân của con, cũng đã ước định tới khi mẫu thân con cập kê vào ba tháng sau, đến Phàn Dương Vương phủ cầu hôn. Cũng đúng hôm ấy, ta mới biết được người ngày trước nhiều lần muốn bắt cóc mẫu thân con chính là Long Triệt từ trong cuộc nói chuyện với mẫu thân con! Mẫu thân con lo rằng sau khi ta rời khỏi thì Long Triệt không chịu dừng tay, thế là…… thế là với ta……”
Do trước kia cũng biết được Long Triệt có tư tưởng bất chính với mẫu thân mình, nên #yǔyǔ Quân Khởi La nghe tới mấy điều này cũng không bất ngờ lắm.
“Cũng chính đêm đó đã có con.” Nói đến loại chuyện thế này, Phượng Thiên Khuyết cũng không dám nhìn nữ nhi của mình, mặt đỏ lên, lúng túng một lúc lâu mới nói: “Sáng sớm hôm sau, hai ta lại không nỡ rời xa nhau biết nhường nào, rời khỏi mẫu thân con chạy về Tây Việt…… Mẫu phi của ta trời sinh thân thể đã yếu kém, có mấy lần suýt không qua khỏi.”
Quân Khởi La thầm mồ hôi một phen cho y. Đột nhiên nhớ lại, mấy tháng trước đi Tây Việt, vua Tây Việt Phượng Thiên Trọng bảo nàng đến khám bệnh cho Thái phi trong hậu cung trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, bà ấy trời sinh không khỏe, có lẽ đó là tổ mẫu từ trên trời rơi xuống của mình.
Bệnh của bà là bẩm sinh từ trong bụng mẹ, ngoại trừ tĩnh dưỡng ra, thì hoàn toàn không thể trị tận gốc, nếu chịu kích thích, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời.
“Ta ở trong cung của bà ấy không ngủ không nghỉ canh bà mấy tháng trời. bệnh của bà mới bắt đầu chuyển biến tốt lên. Nhưng mà ngay sau đó, Cần Vương, Lệ Vương hè nhau mưu phản,
thân ta bị trọng thương, hôn mê gần nửa năm. Thế nên thư của nương con được gửi đến Dực Vương phủ, cứ thế mà bỏ lỡ. Cho đến khi thân thể của ta khỏe lên rồi, thì lập tức bắt tay chạy tời Đông Lăng, chẳng thể ngờ lại nghe tin mẫu thân con khó sanh nên chết.”
Nếu biệt đợi chờ mình chính là tin nàng chết, y thà không màng tới, gánh bêu danh bất trung bất hiếu, cũng sẽ bầu bạn bên cạnh nàng!
Nhưng mà, tình thắm thiết mà duyên phận lại quá ngắn ngủi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Mười sáu năm trước, chuyện Nhị Vương Tây Việt mưu phản, Quân Khởi La đã từng nghe nói đến, có lẽ y cũng không cần phải nói dối. Những chuyện này đã được làm rõ, thì nàng tha thứ cho y. Nhưng mà……
“Nếu biết nữ nhi như ta đây sống trên đời, tại sao người không nhận lại ta sớm?”
“Con là hài tử của Như Sơ liều mạng mới sinh ra để cho ta, sao ta có thể không muốn nhận lại con chứ?”
Phượng Thiên Khuyết nhìn Quân Khởi La rồi nói: “Sau khi mẫu thân con qua đời, thì ta đi ở bên trong mấy căn nhà gỗ ở Tây Sơn kia, hằng năm, ta sẽ nán lại trong bảy tháng ở đó. Trong bảy tháng này, gần cứ cách ba ngày thì ta lại lén vào Phàn Dương Vương phủ thăm con. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của con, ta d?dl"q"d lại càng muốn mang con đi. Nhưng mỗi khi nhìn thấy bộ dạng như già đi mười tuổi của lão Phàn Dương Vương gia vì mất đi nữ nhi, rồi thấy người đặt hết tâm tư và sức lực lên người con, thì làm sao ta có thể mang con đi mà chẳng màng gì cả. Vậy nên ta quyết định đợi đến khi lão Phàn Dương Vương gia được trăm tuổi rồi thì lại nhận con…… Ai biết được…..”
Quân Khởi La nghe y càng nói thì giọng nói lai mang chút nghẹn ngào, mà nàng cũng cảm giác hơi đau đáu trong tim.
Giả sử ở thế kỷ 21, tính tới tính lui thì quan hệ giữa y và Quân Như Sơ cùng lắm cũng chỉ là tình một đêm thôi, nhưng mà y cả đời không cưới, trong mười sáu năm, hơn nửa thời gian đã một mình cô đơn bên cạnh ngôi mộ, tình sâu như thế, sao người ta có thể không cảm động?
“Phụ thân.” Quân Khởi La nhìn y, gọi thật to, tiếng gọi phát ra từ trong tim.
Đột nhiên Phượng Thiên Khuyết xoay người về phía Quân Khởi La, nắm chặt lấy bả vai của nàng, vui sướng hỏi: “A La, con bằng lòng nhận ta sao?”
Quân Khởi La đưa tay ôm quanh thắt lưng của y, nép vào ngực y, hưởng thụ sự dịu dàng bất ngờ: “Nam nhân tình sâu ý nặng lại có tinh thần trách nhiệm như thế chính là phụ thân của con, sao con lại không nhận chứ?”
“A La, hài tử đáng thương của ta.” Phượng Thiên Khuyết ôm Quân Khởi La, cuối cùng không thể kiềm chế nổi, nước mắt nóng hổi tràn khỏi hốc mắt.