Edit: Quan Vũ.
Thu thập xong bên này, mấy người Quân Khởi La đang định đẩy cửa vào phòng, thì bỗng dưng, một tiếng vang thật lớn vọng đến từ đằng sau lưng.
Mấy người đứng trên thềm đá quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy trên ngọn cây cách đó không xa, bên ngoài tiểu viện, hai bóng hình một đen, một trắng, bên trắng thì khí chất như tiên, bên đen thì lạnh như băng giống ma quỷ, tạo thành hại cực đối lập rõ rệt.
Hai người cách xa nhau một trượng, đang trong thế giằng co, áo bào bị nội lực nén lên bay phấp phới.
Tiếng vang ban nãy, hẳn là do hai cỗ nội lực va vào nhau.
Quân Khởi La nhận ra hai người, chân mày hơi nhíu lại không dấu vết, nhàn nhạt liếc Chó Ngao một cái, trong lòng thì ngờ vực, hắn đến tiểu viện của mình để làm gì, rồi chuyển sang Long Dận, tức giận khẽ quát: “Long Dận, ai cho chàng dùng nội lực? Chàng xuống cho ta!”
Long Dận nghe thấy giọng nói của nàng, mặc dù không dễ nghe, nhưng dường như có thể nghe thấy được sự ân cần; ấm lòng, quay mặt cười thật tươi với Quân Khởi La: “Chờ ta giải quyết hắn xong rồi sẽ xuống.”
Nghỉ ngơi mấy ngày, tình trạng của y có vẻ không tệ lắm, nhưng mà còn độc trong người y, thế này thì sao tùy ý được chứ?
“Chàng vô duyên vô cớ giải quyết hắn làm cái gì?” Quân Khởi La hung tợn hỏi. Ở trước mặt người ngoài, nàng không thể dùng khinh công, nếu không thì chắc chắn sẽ lên cây kéo y xuống!
Người này cũng quá không biết thương cho thân mình!
Cũng bảo với y rằng dùng nội lực ít hoặc là không dùng luôn, y lại làm trái, cho nên cả buổi tối không chịu nghỉ ngơi, lại chạy tới viện của nàng để đánh nhau với người ta, không muốn chết chứ còn là gì nữa? Nhưng mà y muốn chết cũng đừng có liên lụy nàng nha, tuổi còn trẻ, nàng thật sự không muốn gánh cái danh khắc phu trên lưng đâu.
“À.” Quân Khởi La cố làm ra vẻ hung ác khiến Long Dận bị chọc cười, chỉ vào Chó Ngao rồi hỏi Quân Khởi La: “Nàng biết hắn là ai không?”
Quân Khởi La chỉ đoán rằng hắc y nam tử là sát thủ, nhưng không ngẫm nghĩ hắn là ai. Nghe Long Dận nói xong, ánh sáng xoẹt qua trong đầu, ánh mắt nhìn Chó Ngao càng ngày càng lạnh lùng: “Hắn là người của Thiết Huyết Minh?”
“Không sai, hắn chính là đệ nhất sát thủ của Thiết Huyết Minh, Chó Ngao!” Trước khi gặp Chó Ngao, Long Dận d[đ]l#qd vẫn chưa xác định được thân phận của hắn, nhưng sau khi gặp, kết hợp tin báo vừa nãy của Vô Ngân và một số lời đỗn đãi trên giang hồ lại, thì đã xác định được thân phận của hắn.
Đại danh của Chó Ngao, tất nhiên Quân Khởi La cũng từng nghe.
Tin đồn hắn vô tâm vô tình, ra tay nhanh gọn, cho dù ngươi là ai, chỉ cần là người hắn muốn giết, thì chưa khi nào giết không được, được ngợi ca là truyền kỳ bất diệt trong giới sát thủ. Nhiệm vụ Thiết Huyết Minh không giải quyết được, thì sẽ do hắn xử lý.
Thiết Huyết Minh chính là bên Thẩm Cẩm Thành đã mời tới để lấy mạng mình mấy ngày trước. Trước đó vài hôm, Thị Huyết Ngũ La Sát không giết mình được, lại còn chết mất tiêu, ngay cả xác cũng không thấy, Thiết Huyết Minh phái hắn tới đây cũng chẳng có gì lạ.
Thủ đoạn của hắn, Quân Khởi La đã từng được biết. Nhưng mà lần này hắn đụng phải mình, chắc chắn truyền kỳ của hắn phải bị bóp méo rồi!
Chẳng qua là, dù sao hôm nay hắn cũng đã giúp mình, nếu như có thể, nàng không hy vọng đối địch với hắn.
“Ngươi đến đây để giết ta?” Quân Khởi La thu suy tư lạnh lùng vào trong mắt, nhàn nhạt hỏi.
Chó Ngao nhìn Quân Khởi La, màu mắt mơ hồ hai phần, khẽ gật đầu.
Mới về từ Thành Tây, hắn đã đi thẳng tới Phàn Dương Vương phủ. Tìm được viện của Quân Khởi La, rồi nhìn thấy nàng ra chơi những người kia, trong lòng đã hiểu, Quân Khởi La cũng không phải là người trông có vẻ vô hại như vẻ bề ngoài.
Nhưng mà nàng là người đầu tiên đốt xử tốt với hắn, #Zũ#lq""dOn hắn không muốn giết nàng, cho nên mới rề rà không chịu ra tay.
Thế mà tự dưng xuất hiện một nam tử giống như tiên giáng trần, phất tay đánh hắn.
Nghĩ tới đây, Chó Ngao ảo não nhìn Long Dận.
Mà sau khi Long Dận biết Chó Ngao tới đây để giết Quân Khởi La, ngưng tụ một cỗ nội kình trong tay, đánh hắn, không hề chần chừ.
Chương 95: Muốn chết thì cút xa một chút.
Edit: Quan Vũ.
Lực Long Dận ra ở đòn này rất mạnh, Chó Ngao hoàn toàn không chắc chắn rằng có thể đỡ chiêu này được hay không, không thể không thi triển khinh công tránh né, khó khăn lắm, hắn mới tránh được một chiêu.
Mà kình lực vừa đánh Chó Ngao va chạm vào ngọn cây, bỗng một trận gió mây thổi qua, cành lá bay tán loạn.
Hắn chính là vị hôn phu của Quân Khởi La trong lời nói của Con Nhện Đen - Long Dận?
Chó Ngao chưa từng gặp được
đối thủ mạnh đến như vậy, chẳng những không hề chạy trốn, mà dường như trong lòng có chút hưng phấn, trong đôi mắt nhìn Long Dận dấy lên một ngọn lửa cuồng nhiệt, lập tức rút đại đao ra nghênh đón Long Dận.
Long Dận cũng đạp thân cây một cái, xuất hiện thêm một thanh nhuyễn kiếm trên tay.
Thế là hai người đấu qua đấu lại chung một chỗ.
Mặt Quân Khởi La đen như đít nồi, Long Dận, hắn ấy, nếu bản thân hắn không muốn sống nữa, vậy nàng còn lo lắng chi cho mệt người nữa?
“Long Dận, chàng ấy, muốn tìm chỗ chết thì cút xa một chút, bản tiểu thư không rảnh hơi xem các ngươi đánh nhau!” Quân Khởi La quát câu này xong thì xoay người tiến vào viện của mình.
Chó Ngao nhìn Quân Khởi La bỏ đi, mở miệng ra định nói điều gì, nhưng cũng không nói gì cả.
Long Dận không biết tại sao Quân Khởi La ||q"d0n lại nóng giận tới như vậy, hư chiêu dao động, nhảy qua một bên, chỉ kiếm vào Chó Ngao: “Cút khỏi kinh thành, bản thế tử bỏ qua chuyện cũ. Nếu như dám làm A La bị thương một chút, thì bản thế tử sẽ san bằng sào huyệt của Thiết Huyết Minh, tắm máu Thiết Huyết Minh, không chừa lại một gốc cây ngọn cỏ!”
Quân Khởi La vẫn chưa đi xa, người tập võ có thính lực rất tốt. Nghe Long Dận nói thế, lại cảm giác say lòng ngọt ngào thêm hai phần. Nhưng mà tức y không thương yêu thân thể của mình, cho nên cũng không dừng bước.
Nhưng vừa mới đến cạnh của viện, thì thấy Thẩm Cẩm Thành dẫn một đám người đến, đốt đèn lồng tiến tới đây.
Quân Khởi La dừng bước, đứng khoanh tay, dù bận tới tối mặt tối mày nhưng vẫn thong dong chờ Thẩm Cẩm Thành tới đây.
Vỗn dĩ, Thẩm Cẩm Thành đang làm việc trong thư phòng ở tiền viện, bỗng nghe thấy tiếng vang thật lớn giống như ở hướng Bích Khê Uyển, nên cho rằng Quân Khởi La về đã được một lúc rồi, nên qua đây ngắm nghía cái dáng vẻ nàng bị rắn độc cắn chết như thế nào, thế nhưng lại trông thấy nàng lành lặn không hề hấn gì đứng ở đó. Mà nàng lại trông thấy mình, muốn rời khỏi cũng không được rồi, chỉ đành phải nhắm mắt tiến lên.
Quân Khởi La thấy Thẩm Cẩm Thành từ từ bước chậm lại, dường như có vẻ không muốn đến đây, thì cao giọng nói: “Thẩm đại nhân dẫn theo nhiều người như vậy tới Bích Khê Uyển ta đây để làm gì nữa đây hả? Chẳng lẽ nhi tử của ngươi lại bị ai đánh, không tìm ra nơi trút giận, nên lại tới chỗ ta trút giận?”
Thẩm Cẩm Thành đứng ở chỗ cách Quân Khởi La một trượng, vô cùng đau lòng nói: “A La, dù sao bản vương cũng là cha con, sao concó thể nghĩ như vậy chứ?”
“Nếu không thì muốn ta nghĩ như thế nào hả?” Quân Khởi La vừa nói vừa liếc nhìn hộ vệ của Vương phủ sau lưng Thẩm Cẩm Thành, ít nhất cũng có chừng hai mươi người, cười trào phúng: “Phải chăng Thẩm đại nhân gióng trống khua chiêng tới đây, chỉ để biểu đạt tình yêu thương đối với nữ nhi như ta đây? Cho dù ta tin, thì Thẩm đại nhân, bản thân ngươi có tin không?”
Nét mặt Thẩm Cẩm Thành tươi cười, ra vẻ thành khẩn, nói: “A La, mặc kệ con có tin hai không, bản vương nghe thấy tiếng vang, thật sự lo lắng cho con đã xảy ra chuyện gì ở bên này, cho nên mới dẫn theo nhiều người tới đây như vậy.”
“Coi bộ thì ta đã nghi oan cho Thẩm đại nhân rồi.” Quân Khởi La nói bằng giọng mỉa mai: “Bây giời ta rất khỏe khoắn, Thẩm đại nhân cũng đã nhìn thấy, có thể về rồi đấy.”
“Vậy thì con nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Cẩm Thành vừa nói vừa giả bộ không để ý liếc nhìn vào trong cửa viện sau lưng l?q?d?n Quân Khởi La, giống như muốn hỏi gì lại cố nén lại không hỏi, xoay người bỏ đi ngay, cuối cùng không nhịn được, lại đứng lại, hỏi: “A La, có trông thấy Thẩm Phúc không?”