Tả thiên sư đứng ở nơi đó vẫn không mở miệng.
Mộc Phong chau mày: "Nơi này không phải là nơi nói chuyện, ngươi có việc thỉnh giáo thì ra ngoài hẵng nói, hiện tại ngay lập tức rời đi!"
Mộc Phong này đúng là Cố Tích Cửu giả mạo, và Tả thiên sư bên cạnh chính là Tư Thẩm giả mạo.
Cố Tích Cửu sợ Tư Thẩm mở miệng sẽ bị lộ, vì thế trước khi hiện thân đã dặn dò hắn không cần mở miệng, tất cả đều do nàng ứng phó.
Nàng hiểu về dịch thanh thuật, trước khi hiện thân giả mạo Tả thiên sư, nàng đã bắt chước giọng của hắn để trấn an bọn họ. Nàng cho rằng những người này vừa nhìn thấy Tả thiên sư sẽ nhanh chóng bỏ chạy, không ngờ Đao Thanh Dương lại có lá gan lớn như thế, hơn nữa rõ ràng ông ta còn nổi lên nghi ngờ!
Lúc này tất nhiên không thể để Tư Thẩm mở miệng, vì thế Cố Tích Cửu căng da đầu muốn đoạt lấy cuộc hội thoại.
Nhưng nàng vừa làm như thế, sự nghi ngờ trong lòng Đao Thanh Dương càng lớn hơn nữa. Một đôi con ngươi của ông ta giống như lưỡi dao sắc bén dừng ở trên người Cố Tích Cửu: "Mộc hộ pháp không cần phải gấp như thế? Nghi vấn của Thanh Dương rất dễ trả lời, Tả thiên sư đại nhân chỉ cần đáp lại ta vài câu là được."
Khi nói một câu cuối cùng, ông ta còn quên cả dùng kính ngữ.
Cố Tích Cửu nhảy dựng trong lòng, dưới tình huống như vậy, nàng tất nhiên không thể giả mạo Tả thiên sư nói chuyện lần nữa, tám đôi mắt phía dưới đang nhìn nàng chằm chằm!
Trái tim nàng co lại, đang muốn tiếp tục quát chói tai vài câu, thử xem có thể doạ cho bọn họ rút lui hay không, không ngờ Tư Thẩm bên cạnh đã từ từ mở miệng nói: "Đao Thanh Dương, ngươi dám nghi ngờ bổn tọa?"
Cố Tích Cửu bất chợt cứng đờ!
Giọng nói của Tư Thẩm lúc này giống như vọng lại từ thung lũng trống rỗng, đúng là giọng nói thường ngày của Tả thiên sư, không sai chút nào!
Sắc mặt Đao Thanh Dương cũng thay đổi, vội vàng nói: "Thanh Dương không dám."
"Không dám?" Tư Thẩm vẫy ống tay áo, động tác ưu nhã như thơ, khẽ cười: "Ngươi có gì không dám? Ở trước mặt bổn tọa cũng dám tự xưng "ta", còn muốn bức bổn tọa trả lời vấn đề của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách này?"
Giọng nói của hắn rất thờ ơ, nhưng lại mang theo sát khí nghiêm nghị.
Trong lòng Đao Thanh Dương rùng mình một cái, quỳ thịch xuống, liên tục dập đầu: "Là Thanh Dương mạo phạm, mong Tả thiên sư tha tội."
Các sư
huynh sư đệ của ông ta tất nhiên cũng lần lượt quỳ xuống cầu tình cho Đao Thanh Dương.
"Bổn tọa sẽ không vô duyên vô cớ tha tội cho người khác, ngươi cho rằng ngươi dập đầu mấy cái thì bổn tọa sẽ khoan dung tha thứ cho ngươi?" Tư Thẩm vẫn mỉm cười, lời nói ra lại sắc bén như đao.
Đao Thanh Dương lúc này cực kỳ hối hận, nhưng hối hận cũng đã quá muộn, ông ta cần phải đưa ra một lời giải thích cho Tả thiên sư ——
Ông ta cắn răng liều một cái, giơ tay chặt đứt một cánh tay của mình, chỗ cánh tay bị chặt đứt máu phun ra như suối. Ông ta với sắc mặt trắng bệch tiếp tục dập đầu: "Thanh Dương chặt tay tạ tội, mong Tả thiên sư khoan dung tha thứ."
Lần này Tư Thẩm không nhiều lời nữa, chỉ phun ra một chữ: "Lăn!"
Đao Thanh Dương giống như được đại xá, lập tức cùng với các sư huynh sự đệ của mình hoả tốc rời đi.
Tất cả khôi phục lại bình tĩnh, Cố Tích Cửu thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Nguy hiểm thật!" Nàng lại liếc mắt nhìn Tư Thẩm một cái: "Không ngờ ngươi sắm vai Tả thiên sư lại giống như thế!"
Vừa rồi nhìn khí thế của hắn, nàng thiếu chút nữa cũng bị dọa sợ.
Tư Thẩm giơ tay lau mồ hôi trên trán: "Nguy hiểm thật! May mắn tiểu sinh từng học dịch thanh thuật, cũng từng gặp Tả thiên sư vài lần, nếu không lần này chỉ sợ sẽ bị bại lộ, chẳng những không cứu được Phong Triệu, còn mất cả mạng nhỏ của ngươi và ta."
Những lời này hắn lại khôi phục giọng nói của Tư Thẩm, tái hiện bản sắc tú tài.
"Khí thế vừa rồi của ngươi cũng rất giống, không đơn thuần chỉ có giọng nói giống." Cố Tích Cửu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tư Thẩm vui mừng phấn chấn: "Thật sao?" Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn Cố Tích Cửu: "Vậy ngươi có thích ta hơn một chút hay không?"
Cố Tích Cửu: "......"
Gia hỏa này thật ra lúc nào cũng không quên lời thổ lộ!