"Lục Ngô." Tư Thẩm thốt ra hai chữ.
Ánh mắt Cố Tích Cửu sáng lên!
Lục Ngô là thần thú trong truyền thuyết!
Trong truyền thuyết thần thoại thời hiện đại, người ta thậm chí gọi nó là sơn thần núi Côn Luân!
Nhưng trong truyền thuyết thần thoại ở thời hiện đại, nó là thân hổ mặt người chín đuôi, hiện tại nó là thân hổ chín đuôi, không phải mặt người......
Cố Tích Cửu nhìn nhìn gương mặt của con thú nhỏ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt lão hổ! Trông nó rất đẹp, mắt to hai mí với hàng mi dài.
Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, cách xa sự thật vạn dặm, vì thế Lục Ngô trước mắt khác với Lục Ngô được miêu tả trong truyền thuyết cũng không có gì lạ.
Nàng không nhịn được dùng ngón tay vỗ vỗ trên đầu Lục Ngô, Lục Ngô lại liếm ngón tay nàng một chút, sau đó hai chân trước dứt khoát ôm lấy đầu ngón tay của nàng, gối mặt lên đó nằm ngủ ngon lành.
"Tư Thẩm, nó có kỹ năng gì?" Cố Tích Cửu rất hứng thú dò hỏi.
Sau một lúc lâu không thấy Tư Thẩm trả lời, Cố Tích Cửu không nhịn được ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Tư Thẩm đang ngẩng đầu nhìn trời, dường như không nghe thấy nàng hỏi.
Cố Tích Cửu cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng!
Từ sau khi nàng tiến vào rừng rậm hắc ám, nàng không còn nhìn thấy bầu trời nữa, hiện tại nàng lại có thể nhìn thấy nó xuất hiện ở giữa những khoảng trống của cây!
Trời xanh mây trắng, mặt trời rực sáng ánh nắng!
Đã nhiều ngày không nhìn thấy mặt trời, hiện tại lại nhìn thấy được nó, Cố Tích Cửu cực kỳ vui sướng: "Không ngờ ở đây có thể nhìn thấy bầu trời. Một ngày tràn ngập ánh nắng!"
Nàng hận không thể xoay một vòng tại chỗ.
Trên vai nàng bỗng nhiên trầm xuống, Tư Thẩm đáp cánh tay ở trên bả vai nàng: "Tiểu Tích Cửu, ngươi có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài? "
Vô nghĩa, vì sao nàng không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài? Nàng không bị mù mắt!
Cố Tích Cửu liếc xéo hắn một cái, phất tay đẩy "móng vuốt sói" ra ngoài. Tư Thẩm lại cầm lấy tay nàng, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ngoan, nói cho ta biết, trên bầu trời có gì?"
Giọng nói của hắn trầm thấp từ tính, cực kỳ dễ nghe.
Đôi mắt đen nhánh cực hạn, giống như có thể nhìn xuyên thấu trái tim người.
Cố Tích Cửu giống như bị thôi
miên, buột miệng trả lời: "Trời xanh mây trắng, còn có mặt trời buổi sáng. À, mây trắng có hình dạng rất lạ, có chút giống...... giống Lục Ngô! Nhưng trông nó đẹp hơn nhiều so với Lục Ngô, còn có thêm một đôi cánh...... "
"Còn có gì nữa? "
"Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, có một vòng viền màu vàng. Ồ, trông nó không giống như mặt trời, có vẻ giống như đó là ánh trăng. Không đúng, ánh trăng sao có thể sáng như vậy! Đám mây hình Lục Ngô đang xoay vòng vòng quanh nó...... "
Bàn tay trên vai dường như nặng hơn, Cố Tích Cửu bị hắn ép nên cảm thấy hơi đau, không nhịn được giãy giụa một chút: "Này, Đế Phất Y......"
Nàng vừa nói tới đây, đột nhiên giống như bừng tỉnh từ trong mộng, tâm trí hỗn loạn trong nháy mắt trở nên rõ ràng. Nàng giơ tay đẩy bàn tay trên vai mình: "Tư Thẩm, ngươi...... "
Sắc mặt Tư Thẩm hơi tái nhợt một chút, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng. Hắn ngắt lời nàng "Ngươi gọi ta là gì?"
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Tư Thẩm, có chuyện gì vậy?"
Tư Thẩm nheo đôi mắt đủ để điên đảo chúng sinh nhìn nàng một lát, bỗng nhiên thở dài: "Nàng nhận ra ta, đúng không?"
Cố Tích Cửu cứng người, mím môi, cũng không phủ nhận: "Đúng vậy."
Dù sao nàng cũng là một sát thủ cực kỳ xuất sắc, năng lực tư duy logic cực kỳ cường đại. Mặc dù bất luận tính cách hay tướng mạo Tư Thẩm điều kém xa với Tả thiên sư Đế Phất Y, nhưng Cố Tích Cửu đã ở bên Đế Phất Y lâu như vậy, nàng vẫn có thể phát hiện ra manh mối từ một số động tác nho nhỏ của hắn......
Từ một chút nghi ngờ cuối cùng xác định được, chỉ là nàng không muốn vạch trần......
~~~Hết chương 445~~~