Tổng cộng có năm lớp, bốn lớp Tử Vân và một lớp Lưu Vân.
Học sinh bốn lớp Tử Vân đều là thiên tài tinh anh, bản lĩnh của mỗi một người đều rất mạnh.
Trong khi lớp Lưu Vân lại hơi khác một chút, gần giống như lớp kém trong một trường học thời hiện đại, học sinh trong đó đều có đủ loại vấn đề và yếu kém......
Càng là thế giới cường giả càng sẽ xem thường kẻ yếu, vì thế học sinh lớp Lưu Vân đều không được xem trọng ở Thiên Tụ Đường, học sinh lớp Tử Vân thậm chí còn gọi riêng học sinh lớp Lưu Vân là cặn bã của Thiên Tụ Đường.
Đương nhiên, dù sao đây cũng trường học tinh anh mạnh nhất, cho dù là học sinh lớp Lưu Vân trở về quốc gia của từng người, bọn họ cũng đều là nhân tài nổi bật——
Nhưng ở đây, bọn họ vẫn rất bị khinh bỉ.
Ở nơi này, sự phân định cao thấp của học sinh hoàn toàn dựa vào năng lực, đối với thân phận ở quốc gia bọn họ, cho dù là hoàng tử một quốc gia, sau khi bị phân tới lớp Lưu Vân cũng đều bị người khi dễ......
Nếu Cố Tích Cửu muốn tới nơi này, tất nhiên đã tìm hiểu về sự khác nhau giữa lớp Tử Vân và lớp Lưu Vân từ Thương Khung Ngọc nơi đó.
Nàng cho rằng khi mình tới đây chắc chắn sẽ bị phân tới lớp Lưu Vân, nhưng không ngờ ngay cả lớp Lưu Vân cũng không vào được, trở thành bàng thính sinh ——
Thiếu niên này có lẽ đứng ở lớp cuối, ngày thường hay bị người bắt nạt, hiện tại tóm được bàng thính sinh cửa sau là nàng, tất nhiên muốn có cảm giác tồn tại ở đây một chút.
Mặc dù Cố Tích Cửu chưa đủ mười lăm tuổi, nhưng tuổi tâm lý của nàng đã lớn, từ trước tới nay chưa từng xem mình là hài tử 13-14 tuổi, tất nhiên sẽ không tính toán chấp vặt với thiếu niên trẻ con trước mắt.
Hơn nữa thiếu niên này cũng không thật sự xấu, hiện tại nhìn bộ dáng nghiêm túc bó cỏ của hắn, có chút đáng yêu.
"Thân pháp ngươi rất quỷ dị, đó là công phu gì? Thánh tôn dạy cho ngươi?" Thiếu niên kia bắt đầu trò chuyện.
Cố Tích Cửu chỉ trả lời hai chữ: "Không phải."
"Vậy ngươi học từ ai?" Thiếu niên bám riết không tha.
"Ngươi muốn học?" Cố Tích Cửu hỏi lại.
Thiếu niên lập tức trở nên kiêu hãnh: "Không thèm! Ta mới không thèm học công phu từ học sinh cửa sau! Ta chỉ có chút tò
mò mà thôi."
"Ta không có nghĩa vụ trả lời sự tò mò của ngươi." Cố Tích Cửu không để ý tới hắn.
Một lúc lâu sau, thiếu niên không nhịn được mở miệng nói tiếp: "Ta nói này, công phu của ngươi thật ra cũng xem như không tệ, nhưng tư chất của ngươi không tốt, ở đây sẽ phải chịu đựng rất nhiều, sẽ bị người khi dễ...... không bằng quay lại học đường tốt nhất của quốc gia ngươi......"
Cố Tích Cửu cười: "Nói vậy, ngươi dường như thường xuyên bị người khi dễ, vì sao ngươi vẫn không rời đi?"
Thiếu niên kia giống như bị dẫm lên chân, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: "Nói hươu nói vượn! Ai dám khi dễ ta? Tư chất của ta rất cao, vừa sinh ra chính là Mộc linh lực cấp 6, luôn được mọi người gọi là thần đồng. Lúc ấy các đại môn phái đều muốn tranh đoạt thu nhận ta ——"
"Ồ, nhưng ngươi vẫn ở lớp Lưu Vân." Cố Tích Cửu chậm rãi mở miệng, đột nhiên bổ cho hắn một đao.
Thiếu niên kia nghẹn lời, khẽ nhếch miệng, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng: "Ngươi thì biết gì, ta chỉ không muốn quá mệt......"
"Ồ, thì ra là như vậy." Cố Tích Cửu cười cười, không nói nữa.
Hai người bó cỏ đáp lên nóc nhà tất nhiên rất nhanh, Cố Tích Cửu để thiếu niên phía dưới chuyền những bó cỏ cho nàng, nàng trải chúng theo từng lớp ở phía trên.
Thiếu niên kia ở phía dưới chuyền cỏ một lúc, ghi nhớ thứ tự trải cỏ của Cố Tích Cửu, mở miệng: "Ngươi xuống đi, để ta trải cho! Đây là việc của nam nhân."
Cố Tích Cửu nhướng mày, tiểu tử túi này còn có chí khí nam nhân.
Nàng dứt khoát nhảy xuống: "Được, ngươi là nam nhân, ngươi làm."
Đôi mắt thiếu niên kia sáng ngời, lập tức có cảm giác mình cao lớn hơn không ít. Trực tiếp bay lên trên nóc nhà, bắt đầu trải cỏ.