Ngoài ra còn có một bộ đồ nội thất bằng gỗ, nhìn qua cổ xưa nhưng rất phong cách.
Trên mặt đất được trải một tấm thảm dài, dẫm lên thật mềm mại thoải mái.
Thậm chí còn có một bình phong ở chỗ lối vào, che khuất tầm mắt ở bên ngoài. Ở trên bàn có một cái vỏ trai, hơi nửa mở, một viên dạ minh châu phát ra ánh sáng từ bên trong.
Căn nhà đơn sơ rỗng tuếch đến nỗi không thể đơn sơ hơn, được Dung Triệt bố trí trở nên xa hoa. Khiến Thiên Linh Vũ gần như cho rằng mình đã vào sai nhà.
Cố Tích Cửu hiếm khi kinh ngạc, không ngờ bát điện hạ còn có một đôi tay thần kỳ!
Sau khi tiến vào, hắn chỉ nhìn lướt qua liền bắt đầu bố trí. Túi trữ vật kia của hắn quả thực không có chỗ nào không có châu báu, khiến Cố Tích Cửu nghi ngờ hắn đã mang tới đây toàn bộ gia sản!
"Bát điện hạ, ngươi mang theo bên người mấy thứ này sao?"
Dung Triệt nói: "Ta thích du ngoạn sông núi, không quen ở lại khách điếm, không quen ngủ trên giường đệm của bọn họ, vì thế luôn mang theo mấy bộ này bên người, hôm nay vừa lúc dùng tới. Lúc tới vội vàng, không biết chỗ của nàng lại như thế này, nếu không ta sẽ chuẩn bị sẵn một bộ riêng cho nàng...... Nàng hãy tạm dùng bộ này trước, vài ngày nữa ta sẽ mang tới bộ khác cho nàng."
Cố Tích Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng, Dung Triệt thật đúng là bằng hữu tốt! Hắn sẽ không bao giờ gây rắc rối cho nàng, luôn luôn cẩn thận, âm thầm giúp đỡ nàng.
Nàng ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiên Linh Vũ đang đứng ở cửa, ánh sáng từ viên ngọc chiếu vào trên mặt hắn, nửa tối nửa sáng, vẻ mặt nhìn qua không tốt lắm, môi mỏng mím chặt.
Cố Tích Cửu nói: "Thiên Linh Vũ, ngươi đứng ở nơi đó làm gì? Vào trong ngồi trước đi?" Nàng hỏi đùa hắn một câu: "Ta nhớ rõ ngươi nói mang đồ tới cho ta, lấy ra đi."
Sắc mặt Thiên Linh Vũ càng thêm khó coi, miễn cưỡng trả lời một câu: "Không có gì!" Sau đó hắn người lại, chạy mất.
Cố Tích Cửu: "......"
Tiểu tử này chỉ đến để ăn thịt dê? Hiện tại ăn uống no đủ, lễ vật đưa tới cho nàng cũng không muốn đưa ——
Nàng không nhịn được lắc đầu: "Đúng là hài từ nhạy cảm."
Nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Dung
Triệt đang nhìn nàng, trong mắt dường như có một chút trầm tư.
Ánh mắt hai người giao nhau, Dung Triệt hơi mỉm cười, khẽ thở dài: "Tích Cửu, có lẽ nàng cũng cùng tuổi với hắn, nhưng ở bên nàng, mọi người luôn quên mất, nàng thật ra vẫn là một hài tử."
Cố Tích Cửu cũng cười: "Có lẽ lòng ta đã già."
Dung Triệt khẽ thở dài: "Nàng nói đúng, có lẽ cực khổ sẽ khiến người ta trưởng thành nhanh hơn một chút."
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm vài câu, gió thổi bên ngoài dường như mạnh hơn, có vẻ như thời tiết đang thật sự chuyển biến xấu.
Cửa đột nhiên một lần nữa bị người đẩy ra, Thiên Linh Vũ giống như một trận gió quét vào, khiến Cố Tích Cửu hoảng sợ: "Ngươi bị bò cạp chích hay sao, vội vàng chạy tới đây vì có việc gì sao?"
Đôi mắt Thiên Linh Vũ chăm chú nhìn thẳng vào Dung Triệt: "Bát điện hạ còn chưa rời đi?!"
Dung Triệt ngẩn người, thong dong nói: "Ta ngàn dặm bôn ba tới đây......"
"Cho dù ngươi vạn dặm bôn ba đến đây cũng đều vô dụng! Thiên Tụ Đường chưa bao giờ lưu người ngoài ở lại! Ngươi càng không thể ở lại chỗ này của Cố Tích Cửu, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi là lãng tử phong lưu, không sợ miệng người, nàng là một nữ hài tử thanh bạch lại khác."
Dung Triệt không nhịn được đỡ trán: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta tất nhiên sẽ không lưu lại ở chỗ này của Tích Cửu."
"Vậy ngươi định ở đâu?" Thiên Linh Vũ như hổ rình mồi.
"Yến Trần." Dung Triệt nói ra hai chữ.
"A? Ngươi quen biết Yến Trần?"
"Từng có duyên vài lần, tính tình hợp nhau, lúc tới ta đã chào hỏi qua với hắn, đêm nay ta sẽ ở lại chỗ hắn."
Thiên Linh Vũ khẽ nhếch miệng, sau đó nói một câu: "Như vậy tốt nhất."
Dung Triệt không để ý đến hắn, dặn dò Cố Tích Cửu vài câu, lúc này mới cáo từ rời đi.