Cố Tích Cửu nhếch môi, không có văn hóa thật là đáng sợ! Con ngao không có văn hoá lại càng đáng sợ hơn! Sau này phải bắt nó đọc vài cuốn sách......
Đại ngao càng nói càng cảm thấy ủy khuất. Nó mở vỏ ra, hóa thành hình dạng ban đầu để Cố Tích Cửu nhìn thấy thịt ngao mềm mại của nó: "Chủ nhân, bọn họ cạy vỏ ta ra, dùng kim đâm ta, dùng kiếm chọc ta, còn lấy bàn ủi đốt ta! Bọn họ thậm chí muốn lột vỏ của ta!"
Con ngao này thật sự đã phải chịu đựng rất nhiều, trên thịt ngao non mềm có rất nhiều lỗ kim, thậm chí có lớp da còn bị bong ra khỏi vỏ ——
Nhìn qua thật sự ghê người.
Thì ra trong học đường trông có vẻ vô cùng cao lớn này cũng tồn tại tư hình, không khác lắm với tư hình ở trong nhân gian.
Cố Tích Cửu xanh mặt!
Trong cuộc đời nàng, người hay vật khiến nàng để ý không nhiều lắm, nhưng một khi nàng đã để ý, nàng sẽ xếp vào phe của mình, bảo vệ đến cùng! Tuyệt đối sẽ không cho phép người khác lạm dụng!
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Tàn Mặc một cái: "Đường đường là đường chủ Thiên Tụ Đường mà chỉ biết xuống tay với một con ngao vô tội?! Nếu hung thủ không phải là nó, Cổ Đường chủ cần phải đưa ra một lời giải thích thoả đáng cho ta!"
Cổ Tàn Mặc: "......"
Ông ta không phục, vẫn nhận định hung thủ chính là con ngao: "Được, nếu hung thủ không phải là nó, bản đường chủ sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng. Nhưng nếu đúng thì sao?"
"Nếu thật sự là nó, ta sẽ tự mình giao nó cho cổ Đường chủ. Muốn hầm hay xào, ta tuyệt đối không ngăn cản! Nhưng nếu như không phải, Cổ Đường chủ sẽ trả cho ta cái gì?"
Cổ Tàn Mặc không tiếc sức mình: "Nếu như không phải là nó, bản đường chủ sẽ chịu hình phạt giống như nó!"
Thánh tôn vẫn luôn tự mình chơi cờ thờ ơ mở miệng: "Hình phạt của Cố Tích Cửu thì sao?."
Mọi người: "???"
Tất cả mọi người trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Thánh tôn vẫn nói với giọng lạnh lùng: "Nàng bị xích ma liên vây chặt ở Trấn Ma Lao ba ngày, nếu như nàng bị oan, Cổ Tàn Mặc, ngươi cũng phải chịu sự trừng phạt giống như nàng."
Ngón tay hắn vân vê một quân cờ, gõ nhẹ xuống bàn cờ: "Nhưng
công lực của ngươi cao hơn nàng nhiều, nếu như chỉ chịu trừng phạt tương tự thì khó biểu hiện được thành ý của ngươi. Đến lúc đó, ngươi hãy tự giam mình ở bên trong ba mươi ngày."
Cổ Tàn Mặc: "......"
"Nếu hung thủ thật sự là bọn họ thì sao?" Cổ Tàn Mặc can đảm hỏi một câu.
"Không phải là bọn họ." Thánh tôn bình tĩnh nói: "Bất luận là phẩm chất hay là tính cách môn nhân của bản tôn, bản tôn sẽ tự mình điều tra triệt để. Nàng sẽ không làm chuyện như vậy. Đối với con ngao này —— Nàng nói không phải là nó, vậy thì không phải là nó."
Cổ Tàn Mặc: "......"
Cố Tích Cửu đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng!
Thánh tôn tin tưởng nàng! Dù chỉ mới gặp nàng một lần nhưng hắn vẫn tin tưởng nàng!
Mặc dù hắn nói từng điều tra nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm lòng bởi những lời hắn nói.
Khi ngươi bị nghìn người chỉ trỏ, ngươi sẽ biết tầm quan trọng của lòng tin ——
Nàng không nhịn được lại nhìn về phía hắn, hắn lại chuyển ánh mắt ở trên bàn cờ......
Đại ngao dùng vỏ nhẹ nhàng kẹp góc áo Cố Tích Cửu: "Chủ nhân, ta đau......"
Cố Tích Cửu chuyển ánh mắt nhìn về phía Cổ Tàn Mặc, vươn thẳng cánh tay về phía ông ta: "Trả đồ lại cho ta!" Đồ vật của nàng đều bị tịch thu, trong đó bao gồm cả dược phẩm.
Cổ Tàn Mặc lúc này cũng không sợ nàng phá rối, vì thế trả lại đồ cho nàng.
Cố Tích Cửu vẫn chưa xong việc với ông ta, vừa thoa dược cho con ngao, vừa nói: "Còn có Lục Ngô và Phong Triệu thì sao? Chúng đang ở đâu? Khi nào sẽ trả lại cho ta?"
Cổ Tàn Mặc nói: "Yên tâm, chúng đều rất an toàn. Chờ mọi chuyện qua đi, chúng ta sẽ trả lại nguyên vẹn cho ngươi."
......
Sứ giả Thưởng Thiện và sứ giả Trừng Ác cuối cùng cũng quay trở lại. Bọn họ đều mang theo kết quả điều tra tương ứng của mình.