Thánh tôn gõ ngón tay trên bàn cờ, âm thanh thờ ơ lạnh lùng, giống như gió thổi cánh hoa rơi, nhưng lời nói ra lại khiến Cổ Tàn Mặc nháy mắt toát ra một thân mồ hôi lạnh: "Phương án tốt nhất? Từ khi nào thì môn nhân của bản tôn đi hay ở đều cần sự cho phép của ngươi? Ngươi xem bản tôn không hề tồn tại?"
Khuôn mặt rám nắng của Cổ Tàn Mặc lúc này đỏ bừng, thái dương lại chảy ra mồ hôi lạnh: "Điều này...... có thể là......"
Ông ta cho rằng như vậy có thể khiến thánh tôn tìm được bậc thang để xuống. Nhưng lời này ông ta lại không dám nói ra.
Thánh tôn từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Ngươi nghĩ sao? Mạng người là trò đùa ư? Chỉ một câu kết luận qua loa của ngươi, thật sự cho rằng vụ án đã kết thúc?"
Cổ Tàn Mặc vốn dĩ cho rằng vừa rồi thánh tôn chất vấn mình là do ông ta đã đưa ra hình phạt quá nặng đối với Cố Tích Cửu, nhưng lúc này lại cảm thấy không đúng: "Vậy ý của thánh tôn là gì?"
"Điều tra kỹ càng! Nghiêm trị hung thủ!" Thánh tôn lạnh lùng nói.
Cổ Tàn Mặc vui mừng! Hai mắt đều sáng lên!
Ông ta còn tưởng lần này thánh tôn nhất định sẽ thiên vị, không ngờ hắn lại nói ra nói như vậy.
Thánh tôn không hổ là thánh tôn! Quang minh chính đại!
Ánh mắt Cổ Tàn Mặc sắc bén như thanh kiếm, nhìn vọng qua chỗ con ngao!
Con ngao nhanh chóng đóng vỏ lại: "Lão tử nói rồi, không phải lão tử!"
"Thánh tôn, nó vẫn không chịu nhận tội thì phải làm sao?" Cổ Tàn Mặc dò hỏi.
"Đi gọi hai học sinh của Lưu Vân đường tới đây, có công lực tương đương với hai học sinh đã chết là được, bổn tọa có chuyện muốn hỏi."
Cổ Tàn Mặc cảm thấy tinh thần phấn chấn, lập tức phân phó đi gọi người.
Một lát sau, có hai học sinh tiến vào.
Thánh tôn rất hiếm khi gặp mặt người khác, vì thế hai học sinh kia cực kỳ kích động.
Bọn họ cung kính hành lễ với thánh tôn.
Thánh tôn không để bọn họ quỳ lâu, khoát tay cho bọn họ đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Công phu của hai người các ngươi so với Phạm Tử Tuấn, Đinh Văn Dương thì như thế nào?" Phạm Tử Tuấn, Đinh Văn Dương chính là tên của hai học sinh đã chết thảm kia.
Hai học sinh vẫn rất khiêm tốn: "Có lẽ ngang nhau." Nói cách khác, công phu của bọn họ không khác nhau lắm.
Thánh tôn vừa lòng, trực tiếp phân phó
một câu: "Bắt lấy con ngao kia, dù sống hay chết!"
Cố Tích Cửu: "......"
Cố Tích Cửu biến sắc, chuẩn bị đứng lên, một giọng nói đột nhiên truyền vào trong tai nàng: "Tạm thời đừng nóng nảy! Muốn giải oan thì nghe lời bản tôn."
Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, đúng là do thánh tôn truyền âm.
Cố Tích Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng, cho tới lúc này hắn vẫn tin tưởng nàng!
Nàng cũng là một nhân vật thông minh, suy tư một lát liền hiểu được dụng ý của thánh tôn......
Không ai dám trái lệnh thánh tôn. Mặc dù hai người kia không biết trong hồ lô của thánh tôn rốt cuộc đang bán dược gì, nhưng vẫn đồng thời đồng ý nhận lệnh một tiếng, xoay người, rút kiếm ra khỏi vỏ và chĩa về phía đại ngao ——
Thật ra đại ngao vẫn luôn nén giận.
Từ khi nó có linh thức đến nay chưa từng phải chịu tội lớn như vậy! Cũng chưa từng bị oan uổng như vậy!
Ở trong cảm nhận của nó, ăn thịt người căn bản không phải là chuyện lớn. Nếu như nó thật sự đã ăn, nó sẽ thừa nhận.
Vấn đề là lúc ấy nó nhịn sự thèm ăn xuống, thậm chí thả cho hai người giống như hai cái bánh kia bao chạy thoát. Hai người ngu xuẩn đó cũng không biết được, lúc ấy nó đã trải qua sự đấu tranh tư tưởng như thế nào mới nhịn ăn bọn họ ——
Nếu sớm biết kết quả thế này, nó đã ăn hết bọn chúng, ngay cả ngọn tóc cũng không chừa lại, đỡ gây ra phiền toái!
Nếu như bất luận thế nào cũng đều phải chết, vậy thì bằng bất cứ giá nào nó cũng sẽ chống cự!
Thật kỳ lạ, nó vốn bị thương nặng, linh lực cũng bị phong ấn, nhưng thuốc trị thương của chủ nhân không phải loại thường, sau khi bôi thuốc cho nó, vết thương liền nhanh chóng lành lại. Điều kỳ lạ chính là, linh lực vẫn luôn bị phong ấn của nó cũng được khôi phục!