Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Thánh Tôn Chống Lưng Cho Nàng 3


trước sau


Những người kia đang kịch liệt thảo luận nơi đó, rất có chút hương vị anh hùng bàn phím trong thời hiện đại.

Đại ngao càng nghe càng thêm hoảng sợ.

Những học sinh vây quanh nó đều là những người xuất sắc trên đại lục này, mỗi một người đều có linh lực cấp 6 trở lên, còn có một người gần đạt cấp 8.

Vừa rồi nó đã ăn lỗ nặng ở trong tay bọn họ, nó đã dùng mộng thuật từ thận độc ảo nhưng lại bị một người trong số bọn họ phá giải, kết quả những người này tỉnh lại và hành hung nó một trận......!
Nó chỉ có thể mở miệng uy hiếp, nhưng không ngờ bọn họ dường như không sợ, thậm chí có ý định muốn giết nó diệt khẩu.


Đại ngao nóng nảy, nổi giận: "Muốn giết tiểu gia đúng không? Vậy tiểu gia liều mạng với các ngươi!"
Chủ nhân của nó vẫn luôn không cho nó ăn người, vì thế vừa rồi đại ngao khiến bọn họ lâm vào trong ảo cảnh của thận độc ảo, nó không thật sự muốn ăn bọn họ, chỉ muốn dạy cho bọn họ một bài học.

Nếu không bọn họ sẽ không thể nhanh chóng thoát ra như vậy......!
"Các ngươi đừng quá đáng như vậy! Con ngao này chính là linh ngao, nếu thật sự khiến nó bị thương, Cố Tích Cửu sẽ không để yên cho các ngươi......" Một giọng nói đột nhiên truyền tới từ phía sau đại ngao, một bóng đen chật vật xuất hiện.

Từ nơi xa, Cố Tích Cửu nheo đôi mắt lại.

Thiên Linh Vũ! Thiếu niên kia đã giúp nàng xây nhà.

Hắn rõ ràng cũng bị thương, sắc mặt tái nhợt: "Các ngươi đừng quá đáng!"
"Ha ha, phế vật nhà ngươi tỉnh rồi à.

Lăn qua một bên đi! Ở đây không có chuyện của ngươi! Nếu còn lắm lời thêm một câu, ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất!" Một thiếu niên mở miệng.

"Thiên Phong Thiên, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Rõ ràng các ngươi không đúng trước, chạy tới đây chiếm đoạt địa bàn của chúng ta......" Thiên Linh Vũ rống giận.


Thiếu niên kia có khuôn mặt tương tự Thiên Linh Vũ, nhưng diện mạo oai hùng hơn một chút, thể trạng cũng cường tráng hơn Thiên Linh Vũ, hắn ta cười mỉa: "Chúng ta? Ngươi và con ngao này là chúng ta? Đây vốn là địa bàn của mấy người bọn ta, tiểu tử ngươi quá không biết điều, dám bá chiếm nơi này không bỏ......"
"Là tiểu

gia đã tới đây trước!" Thiên Linh Vũ cố gắng cãi lại.

"Tới trước thì sao? Một phế vật Lưu Vân ban như ngươi cũng dám chiếm đoạt địa bàn với người Tử Vân ban chúng ta? Thiên Linh Vũ, vừa rồi ngươi nên mang theo con ngao này cút đi.

Ngươi thật không biết điều, chẳng lẽ vừa rồi chưa học được bài học nào sao? Còn muốn che chở cho con ngao này?"
"Thiên Phong Thiên ——" Thiên Linh Vũ cắn răng: "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Một phế vật như ngươi, ngay cả khi ta khi dễ ngươi thì sao?" Thiên Phong Thiên độc ác cười: "Còn có, ta lặp lại lần nữa, hiện tại ta là Thiên Linh Thiên, không phải là Thiên Phong Thiên.

Nếu còn gọi sai tên của ta, ta sẽ đánh đến nỗi cha mẹ ngươi đều không nhận ra ngươi! Ta sẽ không đánh nhẹ nhàng như vừa rồi nữa......"
"Linh Thiên, phí thời gian với hắn làm gì? Trước hết hãy làm thịt con ngao này đi!" Những người bạn của Thiên Linh Thiên đã mất hết kiên nhẫn.


Thiên Linh Thiên câu môi, gợi lên một sự tàn nhẫn: "Được, bày trận! Thay trời hành đạo, giết ngao!"
Năm thân ảnh loé lên, từng người đứng vào vị trí tương ứng, có thể thấy được một trận đại chiến sắp sửa nổ ra.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên từ chỗ sâu trong rừng rậm, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Hay cho một câu thay trời hành đạo! Giết một con ngao chính là thay trời hành đạo?"
Thanh âm giống như chuỗi chuông bạc vang lên trong gió, êm tai nói không nên lời.

Sắc mặt mọi người thay đổi, những người này ở đây đều là cao thủ, bình thường trong vòng ba dặm xung quanh, một con muỗi bay qua bọn họ cũng có thể nhanh chóng phát hiện, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một người sống từ trong rừng rậm như vậy, bọn họ lại không hề phát hiện ra!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện