Cố Tích Cửu cười: "Ồ, ta đang có ý định gì? Ngươi thử nói xem?"
Yến Trần hơi cau mày, hắn còn chưa kịp nói lời nào, Thiên Linh Thiên phía sau hắn đã không chịu nổi mở miệng: "Ngươi có ý định gì, chẳng phải người qua đường đều biết hay sao? Ở đây ngươi chỉ là cái bóng, cho nên đã lôi kéo Linh Vũ làm bằng hữu của ngươi, còn cố ý tung tin nói rằng có thể trị bệnh cho hắn, cho hắn có một tia hy vọng, khiến hắn bán mạng cho ngươi......"
Cố Tích Cửu khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười: "Có lẽ ta thật sự có thể trị bệnh cho hắn thì sao?"
Thiên Linh Thiên cứng người, cười lạnh: "Sao có thể?! Bệnh của Linh Vũ là di chứng của tẩu hỏa nhập ma để lại, căn bản không trị được! Nếu như có thể trị được, một năm trước hắn đã được trị khỏi, làm gì phải kéo dài tới hiện tại?"
Thiên Linh Thiên lại liếc mắt nhìn Thiên Linh Vũ một cái: "Mặc dù ta không vừa mắt hắn, nhưng đó là vì ta thấy hắn đi không đúng đường, muốn kí.ch thích hắn chăm chỉ tu luyện, tránh cho hắn hoàn toàn trở thành phế vật.
Ta đã tìm mọi cách khiêu thích hắn, nhưng không đành lòng dùng chuyện này để trách móc hắn!"
Hắn ta nói rất hiên ngang lẫm liệt, giống như bất cứ chuyện gì hắn ta làm đều là vì tốt cho chủ nhân cũ Thiên Linh Vũ.
Thiên Linh Vũ đỏ mặt, há mồm dường như muốn phản bác gì đó, nhưng bàn tay Cố Tích Cửu đã nhấn một cái ở trên vai hắn, khúc khích cười nói: "Đừng chấp nhặt với một gia nô, tránh làm mất giá của ngươi."
Thiên Linh Vũ không nói gì, Thiên Linh Thiên tím mặt.
Hắn ta nắm tay: "Ngươi nói gì vậy?!" Không khí lạnh quanh thân hắn ta dâng lên, giống như ngay sau đó sẽ chém ra một quyền trí mạnh vào Cố Tích Cửu!
Cố Tích Cửu nhướng mày: "Như thế nào? Ta nói sai rồi? Ngươi chưa từng làm gia nô cho Thiên Linh Vũ?"
Thiên Linh Thiên: "......!Ta......" Hắn ta không thể phủ nhận được giai đoạn lịch sử đó.
Rốt cuộc, nơi này có hơn một nửa người đều biết tới, chẳng qua trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng chưa bao giờ nhắc tới mà thôi.
Hiện tại đột nhiên bị Cố Tích Cửu hỏi thẳng trước mặt, quả thực giống như tát thẳng vào