"Cần phải cởi!" Cố Tích Cửu ngắt lời hắn.
Chỉ cởi áo trên ra mà thôi, không phải yêu cầu hắn cởi quần, ngượng ngùng gì vậy?
Thiên Linh Vũ lúc này vẫn rất nghe lời, cắn răng một cái, bắt đầu cởi vạt áo ——
"Vèo!" Một người đột nhiên vọt vào từ bên ngoài!
Tư thế người nọ vọt vào có chút kỳ lạ, không giống như tự mình tiến vào, mà giống như đã bị người dùng một chân đá vào! Chớp mắt rơi xuống mặt đất, vừa lúc dừng ở chính giữa Cố Tích Cửu và Thiên Linh Vũ.
Cố Tích Cửu không đề phòng, suýt nữa bị người tới va phải, lảo đảo một cái.
Nàng lui về phía sau hai bước, khi nhìn rõ người tới, kinh ngạc nhướng mày: "Trừng Ác sứ giả!"
Người nọ đúng là Trừng Ác sứ giả, trong lòng hắn vừa nguyền rủa thánh tôn nhà mình không phúc hậu, vừa làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Cố cô nương, ta có thể làm việc này, cứ để ta giúp."
Hắn không đợi Cố Tích Cửu có phản ứng, bắt lấy con cổ trùng kia, mở mắt chán ghét nhìn thoáng qua nó, thật ghê tởm! Thứ này thật ghê tởm!
Một thứ ghê tởm thế này mà Cố cô nương cũng biết, còn biết cách phá giải nó, bội phục!
Thật ra lúc đầu Trừng Ác sứ giả cũng không biết, nhưng vừa rồi thánh tôn lâm thời nhanh chóng dạy cho hắn, còn chưa chờ hắn thông hiểu đạo lí đã bị một chân đá vào đây ——
Sứ giả có thể đi theo thánh tôn tất nhiên không phải nhân vật tầm thường, trong mấy trăm vạn người mới chọn được một người, vì thế Trừng Ác sứ giả cũng là thiên tài trong quỷ tài, có thể biết mọi thứ ngay khi vừa học.
Hơn nữa, hắn là người xử thế rất khéo, đưa đẩy như ý, có thể cao ngạo lạnh lùng, có thể nghiêm túc, có thể văn nhã, có thể điên rồ, là nhân vật có thể sắm vai đủ loại hình tượng đi theo thánh tôn......
Ví dụ hiện tại hắn mang theo vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng dứt khoát, tay phải cầm con sâu kia, tay trái nhanh nhẹn cởi áo Thiên Linh Vũ xuống đến khuỷu tay, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.
Tư thế của Trừng Ác sứ giả giống muốn giết heo, Thiên Linh Vũ sợ tới mức co người lại về phía sau, hai tay theo bản năng ôm ngực ——
Trừng Ác sứ giả không kiên nhẫn, một tay kéo hắn lại: "Ngươi cũng là nam nhân, ngượng ngùng như