Hắn nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng tư duy không biết đã chạy đi đâu.
Cố Tích Cửu nói xong thì yêu cầu hắn lặp lại, hắn mới giống như người vừa mới tỉnh mộng, lắp bắp lặp lại vài câu nhưng hầu như quên hết!
"Phần sau đều quên hết?" Cố Tích Cửu nhướng mày nhìn hắn.
"A......!Xin lỗi."
Cố Tích Cửu nhìn hắn nói không nên lời, chẳng phải tiểu tử này nếu đã nghe qua thì sẽ không quên được sao? Vì sao lúc này lại ngẩn người như thế?
Có lẽ hắn vừa mới khôi phục, chỉ số thông minh đã bị hạ thấp, Cố Tích Cửu định lại lặp một lần nữa, nhưng Thiên Linh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, hay là ngươi viết ra cho ta, ngươi viết một lần ta đọc nhiều lần sẽ nhớ kỹ hơn." Hắn đột nhiên rất muốn nàng viết chữ ——
Cố Tích Cửu thật ra không nghi ngờ gì, lấy bút ra nhanh chóng viết xuống.
Một cơn gió lướt qua đại sảnh, đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Cố Tích Cửu viết xong thì xoay người lại, suýt nữa đã đâm vào trong lòng ngực người kia.
Mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn nơi chóp mũi, trái tim Cố Tích Cửu gần như đập lỡ một nhịp, nàng đang định lui về phía sau, tờ giấy trong tay đã bị người tịch thu.
Mọi người trong đại sảnh đều đồng thời quỳ xuống: "Cung nghênh thánh tôn!"
Thánh tôn hắn lão nhân gia một thân quần áo trắng như mây, phất phới đứng ở nơi đó, không ai nhìn thấy rõ hắn tới như thế nào, giống như xuất hiện từ trong không khí mỏng.
Giờ phút này trong tay hắn đúng là đang cầm phương thuốc mà Cố Tích Cửu vừa mới viết xong.
Hắn đảo mắt liếc qua một cái, cuối cùng đánh giá một câu: "Mặc dù chữ viết có lực, nhưng không đồng đều......" Tóm lại, hắn phê bình một câu: Chữ quá xấu, cần phải luyện tập nhiều hơn.
Cố Tích Cửu đen mặt, nàng biết chữ mình viết không quá đẹp, nhưng nàng không phải đang luyện thư pháp, nàng chỉ viết một số việc cần lưu ý mà thôi.
Ánh mắt Thiên Linh Vũ trông mong nhìn tờ giấy trong tay thánh tôn, hắn cho rằng sau khi thánh tôn phê phán xong sẽ giao lại tờ giấy kia cho hắn, nhưng không ngờ tờ giấy kia đột nhiên biến mất ở trong tay thánh tôn.
Thiên Linh Vũ: "......!Thánh tôn, tờ giấy kia ——" Hắn vẫn chưa chết tâm, muốn đòi lại tờ giấy.
Thánh tôn dường như lúc này mới