Đồ của cô được gia nhân của Du gia mang về xếp gọn gàng trong một căn phòng.
Vì biết được sở thích của cô nên cũng mang theo đàn cho cô dùng mỗi khi nhàm chán, phòng sách theo đó cũng nhận thêm nhiều đầu sách hơn để cô có thể đọc khi ở nhà.
Dưới sự trợ giúp của anh thì phòng của cô nhanh chóng được hoàn thiện và vì Du Kinh muốn rằng cô có thể sống ở Du gia một cách thoải mái nên đã trang trí cho căn phòng của cô giống y như căn phòng lúc cô còn ở Lưu gia.
Ba mẹ chồng cô bây giờ đang đi du lịch cũng chẳng có ở nhà, phòng cô riêng phòng anh riêng cũng chẳng cần phải ngủ cùng phòng nên dường như cô thoải mái hơn hẳn.
Hôm nay lại là một ngày như thường nhật cô sống ở Du gia, mặc dù nhịp sống không khác Lưu gia là mấy nhưng cô vẫn phải cố gắng để làm quen với gia nhân ở đây.
Sở Hạ có tài ăn nói vô cùng nhạy nên việc gia nhân yêu thích cô cũng là điều dễ hiểu.
- Thiếu gia, người về rồi.
Người làm vừa nhìn thấy anh liền cúi đầu chào hỏi.
Du Kinh đảo mắt quanh một vòng tìm kiếm bóng dáng một người nhưng rốt cuộc vẫn là không thấy đâu chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương của đàn piano.
- Phu nhân đang chơi đàn sao?
Anh quay sang hỏi người làm liền nhận được sự xác nhận là đúng của cô gái đó.
Du Kinh lập tức quay người đi thẳng lên phòng đàn của cô, nó nằm ở cuối dãy trên lầu hai nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian anh đã mặt trước phòng piano của cô.
Từ trong phòng tiếng đàn của cô lại ngân lên một lần nữa.
Tiếng đàn piano bắt đầu với những nốt trầm và dịu tạo nên không gian yên bình, thanh âm mềm mại mà sâu lắng.
Tiếng nhạc có một giai điệu nhẹ nhàng, như những cơn gió thoảng qua tán cây trong một buổi chiều mát lành.
Các nốt nhạc được chơi một cách nhẹ nhàng, êm dịu, nhưng vẫn mang lại sự tươi mới và cái rung cả trong từng giai điệu.
Âm nhạc này có những hợp âm tinh tế và những quãng âm đầy màu sắc, tạo nên cảm giác như là những ánh sáng nhỏ lung linh trong màn đêm.
Dòng nhạc trôi đi một cách tự nhiên, mượt mà, không gấp gáp, mang lại cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái.
Những nhịp nhẹ như những nhịp tim chậm rãi, tạo nên một tình khúc lãng mạn và sâu lắng.
Âm thanh từng nút phím được thể hiện với sự tinh tế, đảm bảo mỗi nút nhạc mang đến âm thanh trong trẻo và đầy cảm xúc.
Kết thúc bằng những nốt nhạc nhẹ nhàng và thoáng qua, dòng nhạc dần dần tắt đi, để lại một cảm giác nhẹ nhàng trong tâm hồn người nghe.
Đây có lẽ là một điệu nhạc piano hay nhất mà anh từng được nghe với nhịp du dương mang đến cảm xúc tĩnh lặng và thanh thản, được nghe như một tiếng nói ngọt ngào của trái tim.
- Phu nhân đúng thật là có tài đánh đàn.
Anh mỉm cười đứng ở cửa nhìn cô lúc này Sở Hạ mới để ý rằng anh đã vào phòng từ lúc nào.
Cô giật mình đứng dậy rồi bước đến bên cạnh anh sau đó cúi đầu chào.
- Anh quá khen rồi, chỉ là ngẫu hứng mà thôi.
Cô mỉm cười, nụ cười ngọt như gió xuân ngày hạ nóng nhưng lại mang đến một chút thanh cùng với sự quyến rũ đến lạ.
Anh bất giác đứng hình, nhìn vào sâu trong đôi mắt của cô anh bắt gặp trong đó là cả một biển sao có thể nhấn chìm người nhìn vào nó bất cứ lúc nào.
- Nghe gia nhân nói phu nhân đánh đàn rất hay chỉ tiếc là ta chưa được nghe qua lần nào.
Hôm nay có dịp được thưởng thức quả là không sai.
Anh mỉm cười rồi nhìn cô, nụ cười dịu dàng dường như đem người con gái trước mặt thả vào sâu trong mắt.
Gương mặt cô khẽ động, mi mắt nhẹ rung, khóe môi cong lên một nụ cười dịu.
- Chỉ là thời gian rảnh rỗi không có gì làm mới đánh đàn.
Nếu được như những người con gái khác có thể thoải mái ra ngoài vui đùa có lẽ cũng chẳng có một Lưu Sở Hạ ngày ngày ôm đàn đâu.
Du Kinh bất giác khẽ động, anh cười lớn rồi đáp lại lời cô.
- Nhưng tiếc thật phu nhân lại khác với những người con gái khác.
Nói rồi anh bước từng bước chậm rãi đến bên cây đàn, đây là cây đàn cô được Lưu lão gia