Chương trình hoạt động trải nghiệm làm nàng tiên cá rất nhanh đã kết thúc và cổng bình chọn cũng đã đóng lại.
Chẳng ngoài dự đoán khi số phiếu bầu của Sở Hạ và Hân Nghi lên đến hàng ngàn phiếu bầu trở thành người chiến thắng trong hoạt động lần này.
Và may mắn hơn rằng sức khỏe cô vẫn ổn từ lúc đó đến bây giờ bởi lẽ khi ra khỏi bể cô cũng đã ăn một chút đồ ăn của chương trình rồi uống thuốc.
Sở Hạ tôi vừa nhận được thông báo từ chương trình, tối nay sẽ có buổi hòa nhạc ở trung tâm đại sảnh mời chúng ta làm khách đặc biệt tới đó vì khán giả cũng mong chờ sự xuất hiện của chúng ta.
Tối nay cô có đi được không, tôi qua đón nhé?
Nhận được tin nhắn của Hân Nghi cô liền quay sang bên cạnh rồi nhìn người đàn ông đang ngồi ở đầu giường.
Anh đã ngồi ở đây từ lúc trở về đến bây giờ, ngoài lúc cô tắm rửa thay đồ thì lúc nào anh cũng kè kè bên cạnh.
- Du Kinh à...
- Không.
Còn chưa để cô kịp mở miệng Du Kinh đã lập tức thẳng thừng từ chối.
Anh lưu bản thảo trong máy tính lại rồi gập xuống sau đó đặt máy tính lên bàn quay sang nhìn cô.
- Có phải con nhóc Hân Nghi lại rủ em đi chơi đúng không?
Cô bị nói trúng tim đen chỉ biết ngậm ngùi gật đầu, bàn tay xiết chặt lấy điện thoại.
- Lỡ như em bệnh thì phải làm sao đây? Sức khỏe em không tốt con nhóc đấy cũng biết vậy mà tối ngày chỉ biết rủ em đi chơi thôi.
Anh dường như có một chút tức giận, gương mặt cũng không được ôn nhu và dịu dàng như trước.
Cô biết anh vì sao trở nên như vậy, cũng chỉ là vì anh lo lắng cho cô mà thôi.
- Anh vẫn có thể đi theo mà.
Dù gì em cũng uống thuốc rồi.
- Không là không, anh sẽ không cho em đi đâu.
Cô buồn bã nhìn anh đứng dậy đi lấy tập tài liệu trên bàn rồi lại ngồi ở đầu giường.
Bất giác tin nhắn lại đến, là Hân Nghi đang giục cô.
Đợi một chút tôi sắp xin được Du Kinh đi rồi.
Cô trả lời tin nhắn của Hân Nghi rồi quay lên nhìn anh sau đó ngồi dậy đạp chăn ra.
Sở Hạ cầm lấy tập tài liệu trên tay anh đặt xuống bàn còn gương mặt của Du Kinh từ nãy đến giờ vẫn là chưa hiểu gì.
- Em cho dù có làm cách nào thì tôi cũng không...
- Du Kinh à, chỉ một chút, một chút thôi mà.
Chẳng lẽ anh muốn em ở trong căn phòng nhỏ xíu này mà chán chết sao? Nếu anh lo lắng thì có Hân Nghi bên cạnh cũng có thể cho người đi theo em, đừng bắt em ở trong phòng có được không?
Cô gối đầu xuống đùi anh rồi làm nũng, gương mặt vô cùng ủy khuất mang theo vài phần uất ức.
Nhất thời Du Kinh bị lay động, anh nhìn cô đang xin xỏ vói gương mặt sắp khóc mà nhíu mày.
- Em...
- Đi mà, đi mà, đi mà Du Kinh à, chỉ đi một chút thôi.
Em hứa mà.
Không để anh kịp từ chối cô liền quay sang năn nỉ nhiệt tình hơn nữa, dùng mọi thủ đoạn để có thể ra khỏi căn phòng này đi tụ họp với Hân Nghi.
Nhìn Sở Hạ bất giác sự kiên quyết trong lòng anh liền lung lay, Du Kinh thở dài rồi vuốt mái tóc của cô.
- Được rồi nhưng phải để anh đi theo, lát nữa họp rồi sẽ để vệ sĩ theo sau em bảo vệ.
Cô mỉm cười vui vẻ đứng phắt dậy, trong lòng không khỏi vui sướng.
- Cảm ơn anh.
Sở Hạ nhanh chóng nhắn một tin cho Hân Nghi rồi chọn một bộ đồ mang vào phòng tắm để thay.
Nhìn theo bóng cô anh chỉ biết cười thầm rồi rồi lắc đầu.
Đúng là anh hùng thì khó mà qua ải mỹ nhân, cô lại là tuyệt sắc giai nhân thì Du Kinh anh chỉ có thể chìm chứ không có chuyện qua.
Sau khi thay đồ xong cô cùng anh bước xuống phía dưới sảnh.
Hân Nghi đã đợi ở sảnh quá lâu vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ đứng dậy nhưng ánh mắt chợt chạm vào người đàn ông phía sau.
Hân Nghi bước về phía cô, cô ấy kéo tay Sở Hạ lại rồi nhỏ giọng.
- Sao hắn ta cũng đi theo vậy.
- Tôi không biết, Du Kinh là vì lo lắng cho tôi nên đành chịu thôi.
Cô mỉm cười rồi nhún vài ra vẻ bất lực.
Hân Nghi cũng đành chấp nhận bởi lẽ cái tên Hứa Kha cũng bám