Ánh mắt anh chợt động quay lên nhìn cô, Sở Hạ không có lấy một chút cảm xúc, gương mặt lãnh đạm nhìn anh.
Khoảnh khắc cô hỏi anh câu hỏi ấy Du Kinh dường như chết lặng.
Chẳng lẽ anh đã sai rồi sao? Chẳng lẽ suốt hơn một năm qua anh đối với cô chỉ là một người chồng trên danh nghĩa không hơn không kém sao? Bàn tay anh cuộn tròn lại, nơi cổ họng nghẹn đắng.
- Em thực sự muốn như vậy sao?
Anh lên tiếng hỏi cô, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người con gái ở trước mặt.
Anh sợ rằng nếu anh nhìn cô anh sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.
Có lẽ hoàn cảnh hiện tại của anh không cho phép anh ở bên yêu thương cô nữa rồi.
- Đúng vậy, mạng đổi mạng.
Sau khi anh uống tôi sẽ thả cô ta đi.
Khóe miệng Du Kinh nhẹ cong lên, một nụ cười nhưng ẩn chứa bên trong quá nhiều nỗi khổ.
Anh vốn dĩ không muốn cả hai phải đi đến tình huống như hiện tại nhưng nhìn xem cô nhẫn tâm đến nhường nào.
Anh thở dài quay lên nhìn cô, ánh mắt chợt chạm vào đôi mắt phượng sắc sảo.
Trong lòng chợt nhói, ánh mắt đó vốn đã rất dịu dàng khi nhìn anh kia mà.
- Được, nếu như đó là điều em muốn.
Ánh mắt cô chợt động nhìn người đàn ông ngồi dưới đất.
Sở Hạ thở dài ngả người về phía sau, cơ thể nặng trĩu một nỗi đau không tên đang le lói.
Anh thực sự đã chấp nhận mạng đổi mạng sao? Thực sự là vì một kẻ giết người mà đem mạng sống của mình ra đánh đổi một cách dễ dàng như vậy sao?
" Du Kinh, anh nhẫn tâm đến vậy sao? "
Khóe mi cô lại cay cay nhưng Sở Hạ vốn đã chẳng còn muốn khóc.
Cô cố gắng giữ cho cảm xúc của bản thân ổn định rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé rời đi trái tim anh như nát thành trăm mảnh vụn, anh cũng đâu muốn mọi chuyện xảy ra đến bước đường này.
Chính anh khi lựa chọn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, phải nhẫn tâm với cô chính anh cũng không nỡ.
Khoảng chừng hai phút sau cô trở lại với một ly trà xanh cùng với một lọ nhựa nhỏ.
Đặt nó xuống trước mặt anh cô mở lọ nhựa nhỏ kia ra rồi đổ thứ tinh thể màu trắng bên trong lọ vào ly trà xanh.
Nó có mùi hạnh nhân thoang thoảng và có thể chắc chắn rằng đó chính là kali xyanua.
Sau khi đã đổ hết vào trong nước cô cầm lấy thìa rồi hòa lên sau đó đưa nó về phía anh.
- Uống xong tôi sẽ thả người.
Nhìn ly nước trước mắt bàn tay anh run run chạm vào nó.
Một ly trà xanh thoang thoảng mùi hạnh nhân, thật sự là có kali xyanua bên trong hay sao? Cô thực sự không nói xuông, cô muốn mạng của anh là muốn mạng của anh.
- Anh sẽ uống nhưng anh cần phải chắc chắn rằng em sẽ thả Vũ Uyển và để em ấy về nhà an toàn.
Ánh mắt cô chợt động rồi quay sang nhìn anh.
Sở Hạ nhíu mày cơ thể có phần khó chịu, nơi lồng ngực lại nhói lên một cảm giác khó tả.
Anh là đang lo lắng cho kẻ thù của cô?
- Anh sợ rằng tôi sẽ giết đứa em gái nuôi yêu quý của anh sao? Anh bảo vệ nó cũng quá mức rồi đấy chứ.
Nụ cười chua chát trên gương mặt cô dần trở nên méo mó, tâm trạng cô chẳng hề tốt một chút nào.
Vốn dĩ người anh luôn bảo vệ là cô, vốn dĩ người anh luôn bên cạnh là cô kia mà? Tại sao bây giờ chỉ vì một đứa em gái nuôi anh sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống, đánh đổi tất cả để nó được sống?
- Anh muốn bảo vệ nó đến vậy sao?
Cô nhìn anh, ánh mắt chợt động những nỗi niềm khó mà diễn tả.
Du Kinh không dám quay lên nhìn cô, anh vẫn ngồi bên cạnh Vũ Uyển mặc cho cô ta có ép sát cơ thể vào người anh.
Cảnh tượng đó cô thực sự cả đời chỉ muốn quên đi.
- Đúng vậy, Vũ Uyển phải được sống.
- Hahahahaha.
Sở Hạ bật cười thành tiếng, cô ngả người về phía sau để bản thân có thể ổn định lại cảm xúc.
- Cho dù đó có là người đã gi.ết ch.ết ba mẹ tôi, đem tất cả những niềm vui và hạnh phúc của tôi chôn vùi dưới lớp đất? Cho dù nó là đứa đã đẩy tôi đến đường cùng? Du Kinh, xem ra anh chưa từng hiểu cho tôi lấy một lần.
Anh có từng nghĩ đến cảm xúc của tôi không?
Bàn tay cô cuộn tròn lại, ánh mắt động những dòng cảm xúc đau đớn nhất.
Cô không ngờ cô sẽ có ngày này, không ngờ rằng bản thân sẽ lâm vào cảnh cùng cực đến vậy.
Cuộc đời của Lưu Sở Hạ vốn dĩ là một trò đùa, ba mẹ mất, người mà cô yêu thương tin tưởng nhất giờ đây lại đang bảo vệ cho kẻ thù của cô.
Du Kinh quay lên nhìn cô, bàn tay anh cuộn tròn lại nắm chặt.
Cơ thể run lên cố gắng giữ cho cảm xúc dồn nén lại bên trong.
Du Kinh hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
- Chỉ là hai mạng người, tôi trả cho em.
Ba mẹ em mất cũng mất rồi, em hành hạ Vũ Uyển như vậy còn chưa đủ sao? Lưu Sở Hạ tôi biết vốn dĩ không phải người như vậy, em thay đổi rồi.
Cô nhướn mày nhìn anh, người đàn ông ngồi dưới đất nói ra lời này không một chút do dự.
Cô gật đầu, ánh mắt chợt động.
- Đúng vậy, tôi thay đổi rồi.
Thay đổi từ cái khoảnh khắc anh đứng về phía cô ta bảo vệ cho chính kẻ đã nhẫn tâm cướp