Dòng nước ở trong mật thất kia thông với hồ nước ở trong sân tòa lâu đài.
Cô sau khi lấy được chuỗi ngọc trai liền bơi lên trên.
- Sở Hạ, con bé đâu rồi?
Cô loáng thoáng có thể nghe thấy giọng của Lưu lão gia đang thất thanh hét lớn.
Ông nắm lấy cánh tay của Lưu phu nhân, gương mặt mang đầy vẻ lo lắng và mất bình tĩnh.
- Sở Hạ, con bé quay trở lại để lấy chiếc vòng cổ rồi.
Có lẽ lát nữa sẽ trở lại anh đừng quá lo lắng.
Cô nhíu mày, bàn tay nắm chặt lấy chiếc vòng cổ.
Cơ thể nặng trĩu dường như muốn rơi xuống như cô vẫn cố gắng để có thể đứng dậy.
Sở Hạ đeo chiếc vòng cổ kia lên, mái tóc ướt được cô vấn lên bằng trâm.
Bước ra từ hồ nước cô hướng đến phía náo loạn kia mà đi tới.
Cô có thể nhìn thấy Tống Thần Lưu đang được người của Du Kinh canh giữ, có vẻ như mọi chuyện đã kết thúc rồi.
- Sở Hạ.
Mẹ cô quay ra nhìn cô, anh theo đó cũng hướng ánh mắt về phía Sở Hạ.
Tương truyền rằng nàng công chúa Lina có làm da trắng, thân hình mảnh mai cùng gương mặt sắc sảo nhưng cũng không kém phần dịu dàng.
Phải chăng là nàng Lina trước ra từ trong truyền thuyết? Trong bộ váy trắng đã được xé đi đuôi váy, chân váy giờ đây chỉ dài trên đầu gối, chiếc vòng cổ ngọc trai đỏ sáng lấp lánh cùng với mái tóc dài.
Anh đứng hình mất vài giây nhưng ngay sau đó liền có thể lấy lại ý thức.
Cô đứng trước mặt anh liền để ý đến vết thương trên vai đang chảy máu của anh.
Có lẽ là do ẩu đả với người của Tống Thần Lưu mả có.
- Cậu ngồi yên chút đi, đã yếu còn ra gió.
Phía xa vọng lại tiếng của một người con gái, cô liền hướng ánh mắt đến phía giọng nói.
Là một cô gái với vẻ ngoài mạnh mẽ, tóc buộc cao với dáng vẻ có phần không vui đang băng bó vết thương cho Hứa Kha.
- Hân Nghi, cậu nhẹ tay một chút đi.
Con gái mà mạnh tay vậy sau này cậu sẽ thành bà cô ế đến già đấy.
Câu nói vừa được nói ra người con gái tên Hân Nghi lập tức xiết chặt tay hơn làm Hứa Kha kêu lên oai oái.
Cô khẽ bật cười, nhìn họ có vẻ giống một đôi.
Tống Thần Lưu nhanh chóng được đưa đi, hắn bước qua phía cô, ánh mắt chợt nhìn về phía Du Kinh.
Bất chợt ánh mắt cô nhìn thấy một điểm khá bất thường ở hắn, Sở Hạ lập tức bước qua anh rồi đi đến trước mặt hắn.
- Khoan đã.
Anh theo đó cũng nhìn hành động của cô có chút khó hiểu mà đi đến bên cạnh.
Cô và Tống Thần Lưu thì có gì để nói kia chứ?
- Cô gọi tôi sao?
Tống Thần Lưu đến khi bị bắt vẫn ngạo mạn như cái lúc mà hắn tấn công anh.
Có lẽ con người của hắn phải chết đến ngàn lần mới có thể hết ngạo mạn và kiêu căng.
Cô quan sát hắn, đưa ánh mắt nhìn về cánh tay của hắn.
Sở Hạ nhanh chóng bước đến lên cạnh hắn rồi kéo tay áo của hắn lên, cô nhíu mày dường như đã hiểu ra gì đó.
- Anh...!không phải là Tống Thần Lưu.
Hắn nhíu mày quay sang nhìn cô, ánh mắt của Du Kinh cũng ngạc nhiên hết mức nhìn Sở Hạ.
Có phải là cô ngâm nước lâu nên đầu óc mới có vấn đề không? Chuyện hoang đường như này mà cô cũng có thể nói phiếm được hay sao?
Đáp lại vẻ ngạc nhiên của anh cùng tất cả những ánh mát đang đổ dồn về cô là một trạng thái tình tĩnh đến lạ.
Cô sẽ không bao giờ nói một điều gì đó mà không có căn cứ, và ngay bây giờ cô cũng phải có một bằng chứng xác thực mới có thể nói ra loại chuyện như vậy.
- Cô gái có phải đầu óc cô có vấn đề rồi hay không? Tống Thần Lưu không phải Tống Thần Lưu thì là ai chứ? Trước khi chết còn được nghe một lời thú vị như vậy có đi xuống địa ngục tôi cũng sẽ mang theo.
Tống Thần Lưu cười lớn, dường như hắn ta vẫn không có một chút lay động gì sau lời nói của cô.
Sở Hạ không đáp lời chỉ nhẹ nhàng cầm lấy bức tượng quái vật rắn chín đầu mà cô đã nhặt được dưới đáy suối ra.
- Bức tượng này quen chứ?
Vừa nhìn thấy bức tượng sắc mặt của Tống Thần Lưu liền thay đổi, không còn vẻ giễu cợt và ngạo mạn như khi nãy.
Hắn nhìn bức tượng rồi lại nhìn cô, ánh mắt có phần phòng vệ.
- Cô...!có được bức tượng này ở đâu?
Sở Hạ nhoẻn miệng cười, vậy xem ra cô đã đoán đúng.
Bây giờ chỉ còn để hắn tự mình nói ra, thân phận thực sự của hắn không phải là Tống Thần Lưu, lý do xác chết được chôn dưới đáy suối cùng với chi tiết không đầu.
Tất cả đã nói lên một tội ác cũng nói lên một lời trăn trối cuối cùng của kẻ sát nhân.
- Khoan nói đến việc tôi làm