" Nóng quá.
"
Cô nhíu mày đưa tay lên lau đi mồ hôi đang rơi xuống áo.
Cơ thể nóng đến mức muốn nổ tung, đầu lại đau như búa bổ hơn nữa nhịp tim còn tăng nhanh một cách chóng mặt.
Cô quằn quại nằm trên giường, cánh tay đau đến rã rời nhịp thở cũng không còn được ổn định.
Cơ thể như bị ai đó bóp nghẹt khó khăn lắm mới cử động được một chút, cô nhắm mắt bàn tay cố vươn tới bàn để tìm một thứ gì đó.
- Con bé mới gả đi ngày đâu tiên mà đã ngủ nướng vậy rồi sao?
Từ bên ngoài cô có thể nghe thấy giọng của Lưu phu nhân, bóng dáng bà phía sau cánh cửa cô có thể mờ mờ nhìn thấy.
" Mẹ...!"
Cô đưa tay cố với lấy hình ảnh trước mặt nhưng dường như mọi thứ cứ xa dần.
Bên tai chẳng còn nghe thấy tiếng, trước mắt chỉ còn lại những khoảng không vô định.
- Sở Hạ, Sở Hạ.
Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức cô đã nghe thấy tiếng của mẹ cô, của cha và hình như còn có cả giọng của anh.
Cô không chắc cũng không dám chắc nhưng bây giờ điều đó đã chẳng còn quan trọng với Sở Hạ, cô muốn được nghỉ ngơi rồi.
Một cơn đau ập đến, cô cho dù có chịu đựng đến mức nào cũng không thể chống lại nó.
Cô nhìn thấy bản thân đang bị giam trong một chiếc lồng sắt, nơi này rất tối hơn nữa còn chẳng có lấy một bóng người.
Sở Hạ vẫn cứ ngồi ở đó, chân cô không còn sức lực để đứng dậy.
Thời gian trôi qua rất lâu, cô chẳng biết bản thân đã bị giam ở đó bao nhiêu lâu chỉ biết rằng khi ánh sáng duy nhất xuất hiện cô vốn đã có ý định từ bỏ.
- Sở Hạ, Sở Hạ, con mau mở mắt ra nhìn mẹ đi.
" Là mẹ? "
Cơ thể cô đau nhức, toàn thân không có lấy một chút sức nào.
Sở Hạ động tay, mí mắt trĩu nặng khó khăn mở ra nhìn thế giới bên ngoài.
" Đây là đâu? "
Một căn phòng với bốn bức tường bao quanh, cô có thể ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên tai nhưng cô chỉ có thể nghe mà không thể nhìn.
Cảnh tượng này vốn dĩ đã rất quen thuộc với cô, một người quanh năm suốt tháng chỉ có thể làm bạn với giường bệnh và thuốc men.
" Có lẽ là do lần trước ngâm nước quá lâu, cơ thể này vốn dĩ là yếu đuối đến vậy mà lại bất cẩn để bản thân mắc bệnh.
"
Cơ thể cô vốn rất yếu, từ nhỏ đã yếu và lớn lên chỉ có thể cải thiện được một chút.
Vì không có sức khỏe nên dường như mọi hoạt động của cô đều dừng lại.
Cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt lo lắng của Lưu phu nhân là những dòng nước mắt đang chảy dài, cô có thể nhìn thấy sâu trong sự tĩnh lặng của ba là sự lo lắng đến cháy lòng.
Tự trách bản thân tại sao lại vô dụng nhưng cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc đồng hành cùng cơ thể này.
Thời gian chữa bệnh của cô thường sẽ dài hơn người bình thường.
Nếu người khác chỉ mất ba đến bốn ngày để khỏi ốm thì cô phải mất một tuần thậm chí là hơn.
Có lẽ bởi vậy mà cô chẳng dám làm điều gì ngu ngốc, cô ghét bệnh viện.
- Sở Hạ.
Cô giật mình đảo mắt nhìn lên, mọi người khi nãy mới ở đây bây giờ đã rời đi hết chỉ còn lại Du Kinh vẫn ngồi bên cạnh cô.
Sở Hạ nhìn anh, khóe môi mấp máy nhưng chẳng còn sức để nói chuyện, cổ họng khô rát đến mức khó chịu khiến cô không thể nào thốt nên lời.
- Cô đang bệnh nên nằm nghỉ ngơi đi.
Sáng hôm đó thấy cô nằm trong phòng Lưu phu nhân chỉ nghĩ cô mệt nên để cô ngủ tiếp.
May mà khi đó tôi có dự cảm chẳng lành vào kiểm tra mới phát hiện cô sốt cao nên kịp thời mang đến bệnh viện.
Anh vừa vắt khăn lau mồ hôi cho cô vừa ngồi kể lại câu chuyện sáng hôm đó.
Bàn tay dịu dàng miết nhẹ chiếc khăn bông, ánh mắt nhìn cô lại vô cùng ân cần chu đáo.
Nhất thời khoảnh khắc đó cô đã lầm tưởng rằng hai người thực sự là một đôi vợ chồng mới cưới.
- Cô sốt cao đến mức nằm li bì trong bốn ngày trời, ngày nào Lưu phu nhân cũng lo lắng đến quên ăn quên ngủ.
Tôi biết cô thương bà ấy vậy nên phải mau chóng khỏe lại đấy.
Nói rồi anh đặt chiếc khăn bông qua một bên, bàn tay nhẹ nhàng kéo chăn qua đắp giúp cô.
Có lẽ việc cô ốm cũng đã liên lụy đến cả anh, không chỉ liên lụy nhiều mà còn khiến anh bận bịu hơn.
- Được rồi cô nghỉ ngơi đi.
Dạo này trong tổ chức còn khá nhiều việc cần tôi phải xử lí, lát nữa Lưu phu nhân sẽ vào với cô.
Du Kinh bước đến cầm lấy áo khoác rồi nhìn cô.
Người con gái đang nằm trên giường với gương mặt ửng đỏ cùng hơi thở nhạt khiến anh có chút lo lắng.
Tối hôm đó chẳng phải mạnh mẽ lắm