Mới sáng sớm hắn đã cho người vào chuẩn bị trang sức quần áo cho cô lựa chọn. Nhật An liền chọn một chiếc váy liền ngắn màu đen, mang cùng một đôi giày thể thao trắng, trông khá đơn giản thoải mái. Trước khi rời đi, Từ Lâm không quên căn dặn quản gia lưu ý tới sở thích của Nhật An.
Hôm nay Từ Lâm đưa Nhật An đi làm từ thiện. Theo truyền thống gia đình, mỗi tháng, cả nhà hắn đều đến các cô nhi viện để làm một bữa tiệc cho các em nhỏ nơi đây. Nhưng Từ Lâm không nói rõ là sẽ đưa cô đi đâu làm cho Nhật An ngồi trên xe, tâm trạng cứ bồn chồn.
Chiếc xe sang trọng bóng loáng chờ hai người ở sảnh đón. Nhật An nhanh chóng lên xe, cô ngồi sát gần cửa kính, tránh không đụng chạm hắn. Từ Lâm cũng ngồi vào ghế bên cạnh. Bất ngờ, hắn áp sát Nhật An từ phía sau, khiến cô giật mình, hai tay cô đưa lên thủ trước ngực. Hắn nhìn bộ dạng của cô, không khỏi phụt cười một tiếng. Từ Lâm ân cần thắt dây an toàn cho cô, xong hắn trở lại vị trí cũ. Hắn ra hiệu cho tài xế, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Cô gái chăm chú nhìn ngắm bên ngoài, cố làm lơ gã đàn ông bên cạnh.
\- "Tôi thấy em hơi căn thẳng rồi đấy!" - Hắn chăm chú quan sát phản ứng của cô gái nhỏ.
Nhật An thật sự không muốn quan tâm đến hắn, cô giả vờ không nghe hắn hỏi, tiếp tục nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Chiếc xe chạy băng băng qua các tòa nhà, thoắc chốc đã đi đến ngoại ô. Nhà cửa thưa dần, xen lẫn là các công viên cây xanh lớn. Sau đó, nó quẹo vào một khuôn viên lớn, tòa nhà này đơn độc nằm gần biển - cô nhi viện A - là nơi cô được cưu mang. Nhật An thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, lòng chợt thắc lại.
\- "Đến nơi rồi, em còn chần chờ gì nữa?"- Từ Lâm mở cửa xe cho cô, hắn đã ra ngoài trước từ lúc nào không hay.
\- "À..." - Cô luống cuống bước xuống, tay Từ Lâm vẫn dịu dàng che đầu giúp cô không bị đụng vào cửa xe.
Sống mười mấy măm ở đây, nói không có cảm xúc gì là nói dối, nhưng thật sự, những ký ức của cô về nơi này đều toàn là chuỗi ngày đau thương, bị ruồng bỏ, cô lập. Những đứa trẻ khác đều hòa nhập rất tốt, riêng chỉ có cô chịu sự cười nhạo, cả ngày lủi thủi một mình.
Trong khi người trong đoàn chuẩn bị các phần quà, Từ Lâm cũng loay hoay chỉnh trang lại mọi thứ, thì Nhật An trốn ra bãi biển.
Biển cát trắng vẫn như ngày cô mới đến. Sóng vẫn lăn tăn nhịp nhàng vuốt ve bờ biển dài. Do vị trí đắc địa, xung quanh khu vực này đều phát triển thành khu nghĩ dưỡng cao cấp, duy chỉ có nơi đây là vẫn được giữ nguyên hiện trạng ban đầu.
...............
Nhật An năm mới được nhận vào cô nhi viện là một đứa bé hiền lành ít nói, đến độ ai cũng nghĩ rằng cô bé bị câm. Lúc đó, những đứa trẻ 3 tuổi đều bi bo nói chuyện, riêng cô cạy miệng vẫn không chịu hé ra một lời. Rồi có một người anh xuất hiện. Anh đó tuy lớn hơn cô 5 tuổi, nhưng luôn hết lòng chơi đùa, chăm sóc cho cô. Nhờ cậu ấy, Nhật An dần biết nói chuyện, còn biết đọc, biết viết, chỉ cô học bơi, còn chỉ cô lối đi bí mật để trốn ra bãi biển. Có người trò chuyện cùng, cô bé dần cởi mở hơn, khuôn mặt cũng tươi tắn, thoải mái hơn với mọi người. Trong mắt cô, cậu ấy giống như một thiên sữ, cả người sáng bừng hào quang.
Nhưng niềm vui