Nhật An ngồi ở phòng khách. Lần trước cô bị tên Từ Lâm đó làm náo loạn tại chỗ này một lần, nên cảm giác của cô khi phải ngồi ở đây thật sự không tốt lắm. Các người hầu giờ quen với cảnh Từ Lâm lúc nào cũng âu yếm cô, thậm chí họ còn nghĩ cô sắp trở thành tiểu phu nhân của cái nhà này. Nhật An chán nản trong lòng, nếu không vì chút tin tức của cha mẹ, cô đã trốn khỏi cái nhà này lâu rồi.
Nhật An bóc một chiếc bánh qui trên mâm, nhâm nhi cùng tách trà sữa nóng. Cái lạnh đang bao phủ cả khu vực, ngoài trời chỉ toàn màu trắng của tuyết.
Hắc Miêu từ đâu chui vào phòng, nhảy lên người cô nằm. Lông nó dính tuyết ướt nhem làm người cô cũng ướt theo. Nhật An nhờ người hầu đem ngay đến một chiếc khăn bông lớn và bắt đầu lau khô bộ lông đen dày của nó. Hắc Miêu kêu ngao ngao vì thoải mái, nó nằm ườn ra trên đùi cô không chịu xuống. Nhật An đành để nó nằm đó, tiếp tục ăn bánh đọc sách. Lần này con Hắc béo kia thấy cô không chú ý đến mình, nó chui đầu vào chặn giữa cuốn sách, tỏ ý không bằng lòng, không muốn cô đọc sách tiếp. Nhật An phì cười, đành vuốt lông cho nó.
Từ Lâm đã ra ngoài từ sớm, nghe nói có việc xảy ra trên tập đoàn cần hắn đích thân giải quyết. Trước khi đi, hắn có nói đã hẹn người đàn ông cứu cô hôm trước đến nhà. Người đó, có gì đó rất quen thuộc. Làm cô nhớ đến người anh trai đã giúp đỡ cô lúc còn trong cô nhi viện.
\- "Thưa tiểu thư, người cô muốn gặp đến rồi!" - quản gia đứng ngay cửa phòng, nói vọng vào.
\- "Cho anh ta vào đây!"
Nhật An chỉnh trang lại trang phục, thả cho Hắc Miêu nằm xuống ghế.
Thế Minh mở cửa bước vào, đó là một người đàn ông vạm vỡ có ánh nhìn cương nghị. Mái tóc đen được cắt gọn gàng, người tỏa ra một phong thái thoải mái.
\- "Chào anh, tôi là..." - Nhật An đứng dậy, đưa tay về phía hắn.
\- "Hứa Nhật An." - Thế Minh ung dung nhìn cô.
\- "Anh biết tên tôi?"
\- "Ừm."
\- "Vậy mời anh ngồi xuống!" - Nhật An chợt lúng túng trước người đàn ông lạ. Anh ta thật lạnh lùng.
Thế Minh ngồi xuống một chiếc sofa đơn.
\- "Tôi rất cảm ơn vì lần đó anh đã giúp tôi, nếu không có anh thì..."
\- "Không phải tự nhiên mà anh cứu em đâu!"
\- "Ý anh là...?" - Nhật An tròn mắt nhìn hắn.
\- "Nhật An à, anh là anh trai của em." - Thế Minh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
\- "Hửm, anh nói gì cơ?"
\- "Em và anh, chúng ta là anh em ruột."
\- "Xin lỗi, hình như có gì nhầm lẫn ở đây thì phải?"
\- "Nhật An, anh không đùa với em, anh là anh ruột của em!"
\- "Anh nghĩ tôi tin anh sao?"
\- "Vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta thật sự chảy cùng một dòng máu, em tin hay không thì tùy ở em." - Thế Minh thoải mái ngồi vào ghế