Nhật An bị tiếng động lớn làm cho tỉnh lại. Mở mắt ra, trần nhà lờ mờ dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Âm thanh lạch cạch vẫn kêu lên nhịp nhàng. Nhật An nheo mắt. Đầu cô choáng váng, chỉ nhớ hình như cô lại thấy giấc mộng kinh hoàng đó. Thật đáng sợ!
Nhật An đưa tay xoa cổ, sau gáy cảm giác ê ẩm lạ thường.
\- "Tỉnh rồi sao?" - giọng nói phụ nữ vang lên.
Nhật An nhìn theo hướng âm thanh phát ra, mắt vẫn còn chưa thích ứng được.
\- "Ai?" - Cô lên tiếng hỏi lại, nhưng cuống họng khản đặc đau rát.
\- "Cô yên tâm, ở đây chúng tôi sẽ không làm hại cô! Tôi là Ái Hân."
Người đó nói rồi đi lại chỗ Nhật An, lúc này cô mới nhìn được rõ mặt cô gái đó. Cô ta mặc đồng phục lính màu đỏ, quần áo gọn gàng ôm sát cơ thể, sóng tóc dài được buộc gọn ra sau.
Nhật An ngồi bật dậy, lưng tựa vào thành giường.
\- "Tại sao tôi lại ở đây?"
Ái Hân nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhướng một bên mày thanh tú.
\- "Cô vừa được lệnh gia nhập binh đoàn 2 của Quân Tự Vệ Đỏ, tốt nhất cô nên tuân thủ qui tắc ở đây và vượt qua bài huấn luyện!"
\- "Gì chứ, tại sao tôi phải nghe theo lời cô?"
Ái Hân nghe cô hỏi mà không khỏi nhếch mép cười, tiến đến nắm lấy cằm Nhật An kéo lên. Khí chất của cô gái kia khiến Nhật An cảm thấy khó thở.
\- "Nếu không vượt qua được, thì tôi đành cho cô trở về căn nhà đó thôi!"
Nhật An chợt nhớ ra biến cố mà cô vừa trải qua, căn nhà ác mộng với gia đình tên Từ Lâm đó.
Ái Hân nhìn biểu cảm cam chịu của Nhật An mà mỉm cười.
\- "Thay đồ đi, nửa tiếng sau đi theo đèn chỉ dẫn tập trung ở sảnh!" - Ái Hân chỉ tay vào bộ đồng phục màu xanh đậm ở cuối giường. Rồi cô cầm súng đi ra khỏi phòng.
Nhật An bất động một tí, dù gì ở đây vẫn tốt hơn làm con nuôi cái nhà kia. Xem như thoát khỏi gia đình đó thì số cô vẫn còn may.
Căn phòng cô đang ở là phòng đơn, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế có gắn đèn bàn cùng một tủ đồ có chiếc két sắt nhỏ bên dưới. Phòng cũng có bố trí nhà vệ sinh nhỏ, cô đi vào kiểm tra, mọi thứ đều rất sạch sẽ.
Nhật An trút bỏ chiếc đầm ngủ trên người xuống, vặn vòi sen. Nước ấm đổ xuống trên người cô mang lại một cảm giác đầy dễ chịu.
Tắm xong Nhật An tiện tay cầm chiếc khăn để sẵn trên giá treo để lau người.Cô đứng ở lavabo sửa sang lại, buộc gọn tóc. Mấy tuần qua cô gặp vô số chuyện, cân nặng chắc cũng sụt vài kg, nhìn khuôn mặt trong gương hơi hóp vào, thần sắc thì nhợt đi hẳn. Nhật An vốc nước lên rửa mặt lần nữa cho tỉnh táo.
Bộ đồng phục kia dường như được may riêng cho cô, mặc vào rất thoải mái. Cả đôi bốt cùng vừa với chân cô. Vết thương trên chân không biết gì sao mà lành hẳn, không còn lại một dấu tích gì.
Xong xuôi, cô mở cửa bước ra ngoài. Bên ngoài là một hành lang dài hẹp, không có cửa sổ, chỉ có các dãy đèn liên tục dọc theo lối đi. Có tổng cộng 3 dãy đèn sáng lên từng đợt chạy về bên trái hành lang. Thế là Nhật An đi theo hướng dòng chảy màu xanh dương giống đồng phục của cô.
Cứ thế nó dẫn cô đến một không giang sảnh rộng, ở đó có một vài nhóm người cũng mặc đồng phục xanh dương. Trai có, gái có, nhưng tất cả đều trông rất trẻ, chỉ độ trạc tuổi Nhật An.
Lượng người dần đến đông hơn, tiếng xì xầm cũng trở lên to hơn. Nhật An khoang tay trước ngực,