![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1267393/markdown/13695627/1599369380701.jpg-original600webp?sign=d0a1ad4e7f20808baa0270d63b0c4299&t=5fff8980)
Cô không nhớ gì về cha mẹ mình, hay về cuộc sống trước đây. Cô chỉ biết tên mình-Nhật An, năm nay cô tròn 16 tuổi. Từ lúc cô có nhận thức thì cô đã ở trong cô nhi viện; đến năm 15 tuổi, một gia đình nhận nuôi cô, nhưng cô không sống cùng họ. Gia đình ấy để cô ở trong 1 căn nhà trên đồi, với một tá người giúp việc trông như rôbot.
Và giờ, cô tỉnh dậy trên ghế sau của một chiếc xe hơi đang chạy. Nhìn ra ngoài cửa kính xe, trời tối om, lâu lâu vụt qua vài ánh đèn đường hiu hắt . Trên người Nhật An là chiếc đầm ren trắng, loại vải ren mềm lại này chắc là rất đắc tiền; chiếc xe hơi rộng rãi này chắc cũng thuộc hàng xe sang. Không phải cô bị bắt cóc đấy chứ?!
"Tiểu thư, đến nơi rồi!" - Bác tài xế già cất giọng trầm, ồm ồm nói vọng về phía cô.
Nhật An chưa kịp trả lời thì cửa xe đột ngột mở ra. Một người đàn ông chắn ngay cửa, dáng dấp to lớn của anh ta che gần hết ánh sáng bên ngoài vào. Anh ta đưa bàn tay về phía cô. Nhật An bỏ qua cánh tay anh ta, tự mình chui ra khỏi xe.
"Cẩn thận!" - Bàn tay anh ta che lấy đỉnh đầu cô, tránh không cho cô đụng đầu vào cửa xe.
"A, cảm ơn anh..." - Cô ngại ngùng trả lời.
Người này chắc phải cao hơn cô 2 cái đầu, cô đánh liều, lén ngước lên nhìn anh ta. Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người chạm phải nhau.
"Không sao chứ?" - anh cất giọng trầm ấm, hỏi cô.
"Dạ vâng em không sao..." - Cô lí nhí trả lời lại, cô ngại đến nỗi chỉ dám cúi mặt nhìn xuống đất. Anh ta là một người đàn ông có khuôn mặt khá điển trai, với chiếc mũi cao và ánh mắt sâu hút.
"Tôi là Từ Lâm, đây sẽ là nhà mới của em!" - Từ Lâm nhẹ nhàng nói, ánh mắt dò xét Nhật An
Gì chứ, làm sao tôi dám theo một người đàn ông lạ vào nhà anh ta giữa đêm như vầy, Nhật An nghĩ. Trong khi cô còn đang suy tính xem gã này có âm mưu gì thì có nghe tiếng ai đó cất lên:
"Hai đứa làm gì lâu vậy?" - giọng nói vọng lên từ đằng xa. Đó là một người phụ nữ trung niên, trông rất sang trọng với bộ váy hoa dài che hết mắt cá chân và trang sức bằng đá cẩm thạch. Quý bà ấy đứng ngay hiên đón, vẫy tay gọi. Lúc này cô mới nhìn rõ được căn nhà đó - một tòa dinh thự cổ, vô cùng lộng lẫy, sa hoa.
"Mẹ nuôi gọi đấy, đi thôi em!" - người đàn ông tên Từ Lâm đó mỉm cười, và bất đắc dĩ, đây lại là gia đình đã nhận nuôi cô.
Cửa chính có màu nâu trầm, làm bằng gỗ, cao lớn và chắc chắn; trên thân cửa những gờ chỉ, hoa văn trông rất cổ kính. Vừa đi vào trong sảnh, người giúp việc đã đứng thành hai hàng ngay ngắn, đồng thanh hô to:
"Chào mừng tiểu thư!".
Gượng cười nhạt với tốp người đó, Nhật an thật sự bị choáng ngợp bởi sự hoành tráng của căn nhà. Cô ngây ngốc hết nhìn ngược lại nhìn xuôi, mọi ngóc ngách, từng chiếc bàn, chiếc ghế, từng chi tiết trang trí đều vô cùng tỉ mỉ, tinh xảo.
"Con thích chứ?" - người phụ nữ đó choàng lấy tay Nhật An, vuốt ve. Cô chợt rùng mình, chỉ là cô không quen với những cử chỉ thân mật từ người lạ.
"Dạ, vâng...".
"Con có thể gọi ta bằng dì Uyên, ta là người đã nhận nuôi con, bây giờ con đã là thành viên của gia đình rồi, nên hãy tự nhiên nhé!"
"Dạ, dì Uyên." - Cô cố nở ra một nụ cười mỉm với người dì đã cưu mang mình suốt thời gian qua.
"Tốt lắm! Cũng tối rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng