Nhật An được phát một thời khóa biểu cá nhân, mọi hoạt động đều được ghi rõ ràng trong đó, và cô phải tuân thủ đúng qui tắc nếu không sẽ bị trục xuất khỏi chỗ này.
Nhật An làm quen được vài người bạn. Họ nói bản thân đều từ khu ổ chuột, không thể xin việc ở các tập đoàn lớn nên quyết định đăng ký vào Quân Tự Vệ Đỏ. Nhưng đương nhiên nơi đây tuyển chọn cũng rất khắc khe, chỉ có người thật sự giỏi mới trụ lại được đến cùng.
Họ hỏi sao cô có thể được vào thẳng đến vòng này thì Nhật An chỉ biết lắc đầu cười trừ. Bản thân cô như từ cái lồng chim này bay vào một cái lồng khác.
Được người phụ nữ tên Ái Hân kia cho làm nhóm trưởng, Nhật An có nhiệm vụ hỗ trợ giám sát những người trong nhóm.
Nhật An cầm trong tay danh sách nhóm, lần được điểm danh.
Cả nhóm người xếp hàng ngay ngắn, đứng đợi trước một căn phòng được chỉ định. Buổi đầu tiên sẽ kiểm tra năng lực não bộ của mỗi người. Nhật An là người đầu tiên vào căn phòng đó.
Một người hướng dẫn mặc đồ trắng đi ra, gọi tên Nhật An vào. Người ở phía sau cô xù xì gì đó, nhưng cô không quan tâm, nhanh chóng theo người kia vào phòng.
Căn phòng tường trần đều trắng tinh, ở giữa là chiếc ghế nằm dài để thí nghiệm. Cạnh bên là một chiếc máy gọn nhỏ như máy tính. Nhật An ngồi vào ghế. Người đó đưa cô một viên thuốc, nói uống vào sẽ giúp kích thích năng lực não của cô, giúp bài kiểm tra diễn ra dễ dàng hơn.
Thấy Nhật An chần chừ, anh ta động viên cô.
\- "Không sao, việc này sẽ diễn ra rất nhanh!"
Nhật An không còn cách nào bèn chầm chậm cho vào miệng. Viên thuốc không mùi không vị tan dần trên lưỡi Nhật An.
Người hướng dẫn đeo một chiếc vòng lên đầu cô, thiết bị này sẽ ghi lại thông tin sóng não.
\- "Nhắm mắt lại, em sẽ thấy thoải mái hơn!"
Nhật An làm theo, cô cảm nhận được một dòng xung điện chạy vào não. Không gian xung quanh lập tức trở thành hư không sâu thẳm.
Nhật An không sợ bóng tối, nhìn lại thì thấy bản thân đang đứng trên một mặt phẳng, cô liền thử bước đi. Bước được vài bước, cô liền thấy có ánh sáng lập lờ trước mặt. Nhật An tiến gần hơn về phía nguồn sáng.
Nhật An đi xuyên qua một hành lang dài hai bên là các bồn chứa chứa dung dịch lớn bằng kính. Trong mỗi chiếc bình đều có một khối thịt có hình dáng như con người, chỉ có điều mỗi cái đều thiếu hoặc thừa các bộ phận cơ thể khác nhau. Hình dáng các khối thịt đều khiến người nhìn vào phải ám ảnh suốt đời.
Nhật An sợ hãi, chân như đong cưng lại, không nhúc nhích nổi. Ở phía cuối là một lồng kính lớn, bên trong có một đứa trẻ. Cô bé ấy không mặc quần áo, cơ thể gầy trơ cả xương, đầu tóc bù xù. Trên người được nối với vô số dây nhợ vào một cái máy to bên ngoài. Da thịt chi chít vết bầm, vết thương.
Nhật An thấy khó thở, khung cảnh này là thứ mà cô mơ thấy, là cơn ác mộng đó.
Đứa bé gái trong lồng kính đột ngột ngước mặt lên nhìn về phía Nhật An, gương mặt lạnh tanh không tí cảm xúc. Miệng bị bịt lại bằng một cái máy để ngăn không cho cô nói chuyện.
Rồi một đoàn người mặc đồ bảo hộ trắng đi vào, lôi cô bé ấy lên một chiếc giường sắt, khóa tứ chi lại vào bốn góc giường. Cô bé không có tí phản kháng nào. Các ống được nối trên người bắt đầu rút máu từ người cô ra, bơm vào một bồn chứa mới có một khối thịt nhỏ hình tròn. Khối thịt trong đó tiếp xúc với máu, bỗng co giãn rồi biến đổi. Khối thịt mọc ra các bộ phận như tay, chân,