Cô gái top 3 vừa qua đời, thứ hạng liền được đôn lên để lắp đầy vị trí 20 ứng cử viên.
Hôm nay là ngày công bố nhiệm vụ. Nhật An ở trong phòng, đồng phục trên người rất tươm tất.
Nhiệm vụ chỉ có thời hạn trong bảy ngày. Nhật An muốn tranh thủ tất cả thời gian để có thể giải câu đố nhanh nhất.
Hộp nhiệm vụ vừa được gửi đến, cô liền mở ra xem. Đó là một thiết bị hình nhẫn, có thể đeo trên tay để tiện mang theo. Ấn nút ở trên sẽ hiện lên bảng nhiệm vụ bằng giao diện 3 chiều.
Nhật An đọc qua một lượt, "đề thi" không quá dễ cũng không quá khó. Nhưng lần này muốn hoàn thành được phải ra khỏi thành phố. Nhiệm vụ được giao là phải cùng nhóm 2 người nữa đi bắt một tên phản đồ. Tên này là tội phạm truy nã bậc 3, không mấy nguy hiểm. Chỉ cần tìm ra và áp giải được tên đó về căn cứ thì xem như hoàn thành.
Nhật An bèn đi đến địa điểm tập kết của nhóm. Hai thành viên còn lại đều là người của Tổ chức, nickname Thỏ Ngọc và Luân Trâu-cả hai đều lớn tuổi hơn Nhật An rất nhiều. Họ rất nhiệt tình chào hỏi cô.
Thật tình biệt danh kia chắc cũng được đặt dựa trên ngoại hình của hai người. Chị Ngọc trông thật nhanh nhảu, ngũ quan sáng sủa, thông minh, dáng người cũng nhỏ bé. Còn anh Luân thì be con, tầm người cao lớn, có thể một tấm lưng mà che khuất cả chị Ngọc và Nhật An.
Nhật An ngồi trên chiếc xe chuyên dụng của quân nhân. Anh Luân là người cầm lái, chiếc xe bon bom chạy trên con đường quốc lộ lớn hướng về trung tâm.
Nhật An rất lâu rồi mới được trở về phố thị. Cô mải mê ngắm nhìn quang cảnh sung túc, tấp nập mà dần quên mất phần việc của bản thân.
Đến nơi thì trời đã về chiều. Xe dừng lại trước một Nhà khách nhỏ nằm trong một khu dân cư hạng thường, chỉ đỡ hơn khu ổ chuột một chút.
Chị Ngọc nhắn Nhật An chỉ cần đi theo quan sát cách anh chị làm việc, còn lại cứ để anh chị lo, không cần nhúng tay vào. Nhật An gật đầu đồng ý.
Ba người họ nhanh chóng thay bộ đồ lính ra, mặc vào mấy bộ thường phục tối màu. Nhật An đeo thêm chiếc nón lưỡi trai để che bớt gương mặt mình, tránh thu hút người khác.
Con phố khá vắng vẻ, chỉ có vài quán bar sáng đèn ở đằng xa, nhưng thật tình cũng chỉ có le que vào người khác. Cả ba liền bước vào trong nhà nghỉ kia.
Làn khói thuốc theo cánh cửa mở, bay xộc ra ngoài. Nhật An chau mày, nín thở.
Khói thuốc làm mắt cô cay xè.
Quầy tiếp tân có một người ngồi quan sát. Nội thất gỗ cũ nhuộm màu thời gian. Sàn nhà mỗi bước chân đi đều vang lên tiếng gỗ ọp ẹp. Thật là một công trình kiểu cổ, nơi này chắc đã tồn tại từ trước khi người ngoài trái đất đổ bộ vào. Ngoài mùi thuốc ra, nơi này còn mang một mùi ẩm mốc. Mấy chiếc đồng hồ cũ trên tường kêu tích tắc, nhưng kim không hề chạy mà chỉ đứng yên một chỗ.
Người kiểm quầy rít một hơi thuốc, rồi lụi điếu thuốc trên tay xuống đồ gạt tàn.
\-"Anh chị cần gì?"
Hai anh chị kia nói gì đó với người canh quầy, rồi rút ra một tấm thẻ trao cho hắn. Người tiếp tân gật gù, cười vui vẻ.
\-"Mời quí khách nhập tiệc"- Hắn nói.
Sau lưng hắn , vách tường bỗng trượt sang một bên, làm lộ ra một đường hầm, bên trong nhấp nháy đủ loại màu sắc. Tiếng kèn trống, nhạc điệu cũng vang vọng ra từ đó.
Nhật An đi theo anh chị xuống hầm. Tiếng nhạc càng đi càng gần hơn. Qua một lớp cửa nữa, khung cảnh hỗn độn mở ra trước mắt cô. Đèn nhấp nháy trong không gian tối om đầy màu sắc, dòng người lắc lư, nhún nhảy theo nhạc. Tất cả đều trông thật điên cuồng, thác loạn.
Chị Ngọc ra hiệu cho Nhật An ra chiếc bàn trống ở đằng kia ngồi đợi anh chị. Cô nhanh chóng làm theo. Khổ nổi Nhật An hơi nhỏ con, lọt thỏm vào dòng người. Cô cố luồn lách giữa đám đông để đi đến đó. Nhưng Nhật An lại bị đoàn người tiệc tùng đẩy đi xa hơn dự tính.
Vừa hay thấy được không gian trống trước