Nhật An vẫn liên tục hoàn thành xuất sắc các nhiệm vụ được đề ra, rất nhanh cô dần lấy được lòng tin của mọi người, đặc biệt là Thế Minh. Anh không còn nghi ngờ về khả năng của cô nữa, mà ngược lại, còn chủ động giao việc cho cô.
Lính mới ở trong Căn cứ đích thị là lính để sai vặt. Ngoài việc học hỏi cách kỹ năng ra thì mọi việc vặt rảnh như vệ sinh, sắp xếp các vật dụng, hồ sơ, chăm sóc cây cối đều được phân công cho những người mới.
Nhật An được sắp xếp đi theo làm trợ lý cho Thế Minh. Mỗi khi anh cần, thì cô sẽ túc trực bên anh.
Nhật An trong lòng thấy hơi lo lắng, nhưng nhờ cơ hội này, có lẽ cô sẽ tra ra được thân giận của gián điệp kia.
Thế Minh cho gọi Nhật An từ sớm. Đây là lần đầu tiên anh cho gọi cô đến. Nhật An cả ngày hôm trước cứng đầu dầm mưa ngoài hiên để cắt hết đống cỏ nên cơ thể có chút mệt mỏi, hình như đã bị cảm lạnh.
Đẩy cửa bước vào đã thấy Thế Minh ngồi bên bàn làm việc đọc sách. Anh quay đầu, nhìn thấy cô, liền nở nụ cười.
\-"Trung Tá, ngài cho gọi tôi?"
\-"Sao xưng hô như vậy, em cứ gọi là anh thôi được không?"
Nhật An hơi nhăn mày, cái này thật tùy tiện, lỡ người ngoài nghe được lại nghĩ cô đi cửa sau để được vào.
\-"Được rồi, anh tìm em có việc gì?"
\-"Vài ngày nữa, anh có chuyến công tác đến Tinh Cầu Tự Do. Anh muốn em đi cùng anh!"
\-"Vậy còn Thiếu Úy Vũ Ái Hân?"
\-"Ý em là sao?"
\-"Em nghe nói hai người thường sẽ đi chung với nhau?"
\-"Cô ấy chuyển công tác sang Căn cứ khác rồi!"
Thế Minh đưa cho Nhật An một sấp tài liệu, yêu cầu cô đọc qua để chuẩn bị cho chuyến công tác.
\-"Tụi anh chia tay rồi."-Thế Minh bâng quơ nói, Nhật An cũng không nhìn nét mặt anh, chỉ biết gật đầu, cô hơi bất ngờ, hai người họ thật sự trông rất khắn khít với nhau.
Nhật An không hỏi gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa bắt đầu việc được giao. Thế Minh cũng trở về với hồ sơ trên màn hình. Không khí trong phòng yên tĩnh, ấm áp. Nhật an đọc có mấy chỗ khó hiểu, quay sang hỏi Thế Minh, anh cũng nhẹ nhàng hướng dẫn cô.
Tài liệu ghi lại hành trình hôm đó, và các nhân vật sẽ tham gia hội thảo. Nhật An buộc phải nhớ kỹ từng chi tiết để có thể hỗ trợ Thế Minh kịp thời.
Ngồi đọc một hồi, Nhật An có cảm giác cả người bắt đầu nóng lên thật khó chịu, bệnh cảm lạnh của cô chắc đã trở nặng hơn rồi. Không biết từ lúc nào mà Nhật An đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cô cảm giác được người ta chỉnh lại tư thế, cô được đặt nằm thẳng lưng xuống ghế dài, còn được ai đó đắp cho tấm chăn dày.
Thoải mái làm Nhật An lại ngủ sâu hơn. Mặc kệ tài liệu, mặc kệ họp hành, ngủ lấy lại sức rồi tính sau. Nhật An cựa quậy tìm tư thế thoải mái, rồi nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Nhật An mở mắt ra, thấy mình đã trở về cô nhi viện cũ. Đây chính là căn phòng nhỏ của cô. Cô đang ở trên chiếc giường nhỏ ọp ẹp. Bên cạnh tay cô hình như còn có người. Nhật An lờ mờ nhận ra người anh trai năm nào của mình, cậu đang nằm dài trên mặt giường.
\-"Anh?"
Cậu nghe tiếng cô gọi, liền bật dậy.
\-"Em tỉnh rồi à? Em bị sốt cả đêm đó, mấy cô dặn anh canh không để em sốt cao hơn. Em khỏe hơn chưa?" - Cậu vừa hỏi han, vừa đi lại bàn rót cho cô một ly nước.
\-"Uống hết đi nè!"
Nhật An chăm chăm nhìn anh, hình ảnh mờ ảo khiến cô nhận ra đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng cô vẫn tươi cười uống ly nước mà cậu đưa cho.
\-"Anh à, em nhớ anh lắm! Anh trở về gặp em một lần được không?"
Cậu vẫn im lặng, mỉm cười nhìn cô. Nhật An liền đưa tay muốn chạm vào