Nhật An tỉnh dậy sau một đêm cuồng mê. Chỉ thấy tay chân mệt nhoài, gượng ngồi dậy cũng chẳng xong, chỉ muốn tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang nằm gọn trong vòng tay Từ Lâm.
\-"Anh mạnh tay quá hả?"
Từ Lâm đã dậy từ lúc nào, thấy cô mơ màng tỉnh giấc, hắn liền xoa lưng giúp cô.
\-" Đáng ghét..."- Nhật An kéo chăn che cơ thể lại, muốn ngồi dậy đi vào nhà tắm.
\-" Để anh giúp."-Cô liền được Từ Lâm bồng lên. Nhật An lần này không chống cự nữa, hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều, thật sự khiến cô phải suy nghĩ lại.
Từ Lâm nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống đất, nhưng tay vẫn giữ ở eo giúp cô đứng vững. Nhật An nhìn vào tấm gương to trên tường, khẽ hốt hoảng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Cơ thể Nhật An từ trên cổ xuống chân đều toàn dấu hôn mà đêm qua hắn hung hăng để lại, có mặc đồ vào cũng khó mà che được hết các vết tím đỏ. Thân dưới đau nhức, toàn thân mệt mỏi rã rời.
\-"Anh làm sao mà hung hăng như vậy?"- Nhật An bất lực xem xét các dấu vết trên người.
\-" Để ai cũng biết em là của anh."
Từ Lâm nhoẻn miệng cười, ánh mắt hắn giờ tràn ngập hạnh phúc. Cứ như ngọn chồi non háo hức đón ánh mặt trời ban mai. Nhật An dường như đã cảm nhận được tình cảm của hắn, tuy vẫn không chắc chắn, liệu lòng cô đã có thể mở rộng chào đón hắn chưa, nhưng hình như, Nhật An đã rung động một tí rồi.
Từ Lâm đưa Nhật An về nhà, xong hắn nhanh chóng đi đến công ty như thường lệ.
Nhật An vừa về đến nhà đã lên thẳng phòng ngủ và nằm úp xuống giường, tay chân đều mỏi rời, đặc biệt thân dưới cảm giác như tê liệt.
Lát sau, có người hầu mang đồ ăn lên tận giường cho cô.
\-"Tiểu thư, cậu chủ có dặn tôi nấu canh tẩm bổ cho người. Tiểu thư xin hãy ăn chút để khỏe người ạ!"
Nhật An bụng vừa hay lại kêu rột rột, cô liền gượng ngồi dậy. Tên Từ Lâm đáng ghét, hại cô ngồi cũng không nên thân.
\-"Ừm...,đây là canh gì?"-Nhật An đảo chiếc muỗng canh trong tay. Bên cạnh đó còn có bát cơm nóng và trái cây tráng miệng.
\-"Thưa, là canh măng chua chả cá ạ..."
\-"Um...."-Nhật An nghe thấy tên cũng lạ, liền thử ăn.
\-"Canh này có tác dụng dưỡng thai ạ!"
\-"Khụ khụ..."- Vừa nghe xong cô liền bị sặc, ho liền mấy cái, tay liên tục vỗ ngực.
\-"Tiểu thư, xin người cẩn thận!"
Từ Lâm căn dặn cho cô uống món canh này, còn cho người hầu trả lời như vậy, lý nào là muốn...cô cùng hắn có con.
Nhật An khẽ lắc đầu, chuyện đó không được. Nhật An đúng là cảm thấy bên cạnh hắn rất dễ chịu, thích gì được nấy, từ khi trở về đến giờ cô đều mỗi ngày sống trong vui vẻ. Từ Lâm làm cô xiêu lòng. Nhưng cô thật sự còn quá trẻ. Việc này có lẽ cô nên nói thẳng với Từ Lâm.
Nhật An sau đó vẫn ăn hết bữa sáng, vì đầu bếp nhà Từ Lâm là mời về từ các nhà hàng lớn, không ăn thật sự uổng phí.
Nhật An vừa chén hết măm đồ ăn thì có tiếng bên ngoài vọng vào:
\-"Tiểu thư, ngài Hải Triều đã đến!"
Hải Triều ư? Anh ta đến đây có việc gì chứ? Nhật An liền qua ghế sofa ngồi, chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc.
\-"Cho cậu ấy vào!"
\-"Nhật An, lâu quá không gặp!"
Hải Triều áo quần trắng tinh, bên ngoài còn khoác chiếc áo blouse trắng, tươm tất bước đến chỗ Nhật An
\-"Từ Lâm đang ở công ty rồi, anh tìm anh ấy hả?"
\-"Không, Từ Lâm nhờ tôi đến đây để kiểm tra sức khỏe cho em."
Nhật An cười đau khổ.
\-"Hải Triều, tôi cảm thấy trong người rất khỏe, tôi nghĩ không cần đâu!"
\-"Nhật An à, Từ Lâm là boss của tôi, boss ra lệnh sao tôi dám không nghe. Tôi sẽ kiểm tra nhanh thôi, được chứ!"- Hải Triều hí hửng giả bộ trưng ra vẻ mặt đau khổ. Nhật An không còn cách nào bèn thở dài đồng ý.
Hải Triều hí hửng cầm chiếc vali đen lên. Bên trong toàn các loại máy rất hiện đại và kỳ lạ. Hắn đem ra một chiếc máy hình tròn màu trắng. Nhật An chăm chú nhìn đống máy móc của Hải Triều, rất lấy làm thích thú.
\-"Nếu em có hứng thú với mấy con máy này, hôm nào tôi mời em đến phòng nghiên cứu chơi!"
\-"Thật sao?"-Nhật An rất có hứng với mấy loại máy móc nghiên cứu này, âu cũng là gen được tuyển chọn từ "cha mẹ".
\-" Được rồi, em ngồi yên nhé!"
Nhật An dự vào sofa, nghe theo lời Hải Triều hướng dẫn.
\-"Eia, bắt đầu quét!"
Hải Triều vừa dứt lời, chiếc máy hình