"Nhật An, em sao rồi, anh về với em rồi đây!"
"Từ...Từ Lâm...."
Giọng nói của Từ Lâm trầm ấm bên tai khiến Nhật An cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu lên. Trần nhà màu trắng quen thuộc. Cô thấy bản thân đang nằm trên giường, có Từ Lâm ngồi bên cạnh, tay anh cũng đan chặt lấy tay cô. Nhật An lồm cồm muốn ngồi dậy, Từ Lâm liền hiểu ý, đỡ lấy người cô, nâng gối đứng lên cho cô dựa lưng vào.
"Cẩn thận."
"Từ Lâm à, sao em lại ở đây?"
"Em bị ngất, may lúc ấy có Hải Triều xử trí kịp thời. Nào, uống tí nước đi!"
Lúc này Nhật An mới nhận ra cổ họng đã khô khốc, môi cũng căng đau. Cô nhận lấy chiếc ly trong tay Từ Lâm, uống từng ngụm nước vào. Từ Lâm gương mặt vô cùng hạnh phúc nhìn cô, nụ cười cứ lúc ẩn lúc hiện trên môi anh. Biểu cảm này khiến Nhật An cảm thấy kỳ lạ, cô nhăn mặt hỏi anh:
"Anh làm gì vui thế hả, em bị như vầy mà anh vui à?"
"Không, Nhật An, anh yêu em." - Từ Lâm lắc đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, vòng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng mình. Từ Lâm lạnh lùng đã biến mất tăm, giờ chỉ còn thấy nụ cười trên môi anh.
"Hải Triều nói rằng, ta sắp có thành viên mới rồi." - Từ Lâm vừa nói, môi anh không nhịn được lại tủm tỉm cười.
"Gì chứ?" - Nhật An đẩy mặt Từ Lâm xa ra, cô nghe không rõ câu anh vừa nói.
"Cô có thai rồi." - Hải Triều đứng ở góc phòng lên tiếng. Hắn thật không chịu được cảnh uyên ương nhắng nhít trước mắt mình, nói xong liền cáo từ.
Có thai? Chuyện này, cô không lường trước được, cô còn quá trẻ để mang thai. Điều này làm mặt Nhật An lộ rõ vẽ bất ngờ cộng theo đó là sự lo lắng. Nhưng nhìn tâm trạng vui vẻ của Từ Lâm, Nhật An chợt thấy yên lòng hơn đôi chút. Dù gì bên trong Nhật An là kết tinh của anh và cô, đối với Từ Lâm, anh xem nó như một món quà vô giá, một báu vật.
Từ Lâm ngồi cạnh giường, ôm Nhật An vuốt ve. Điều lâu nay anh chờ đợi cũng đã đến. Từ Lâm đã luôn mong rằng một ngày có thể chính thức cùng Nhật An sáng vai trên lễ đường, có thể mãi mãi chăm sóc cho cô.
Nhật An tựa vào vai Từ Lâm, hưởng thụ sự chiều chuộng, ân cần vô bờ bến từ anh. Cô không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong đứa trẻ có thể bình an ra đời. Nhìn Từ Lâm hạnh phúc vuốt ve bụng mình làm Nhật An không khỏi phì cười.
"Nhật An, đợi mấy tháng nữa, con lớn hơn nó sẽ cảm nhận được tình cảm của chúng ta dành cho nó."
"Ừm."
Từ Lâm như chìm đắm vào hạnh phúc. Môi cứ giữ mãi một nụ cười, mà lâu lắm rồi, anh không có được cảm giác này. Hết sờ bụng, anh liền vuốt ve khuôn mặt bảo bối của mình. Chợt Từ Lâm nhớ có chuyện muốn nói với cô, anh liền chăm chú nhìn vào ánh mắt sáng ngời kia, cười rất tươi, tay vén vài sợi tóc vươn trên trán giúp cô.
"Nhật An à, cậu nhóc năm đó cùng em chơi đùa, chăm sóc em, là anh!"
"Hửm, anh nói gì đó?"
Nhật An dưới câu nói bật chợt của anh thì nghe chưa hiểu.
"Người anh trai năm đó của em, là anh!"
"Anh đừng đùa em."-Nhật An có vẻ không tin, nhưng mà, ngoài cô và anh ra, thì làm gì có ai biết được mối quan hệ này.
"Anh xin lỗi vì đã rời đi. Anh đã cố tìm cách liên lạc, nhưng là một đứa trẻ, anh không biết phải làm sao. Số phận đã an bày em cho anh, không những một mà là ba lần. Anh sẽ không bao giờ để vụt mất em lần nữa!"
Nhật An như chết lặng trước thổ lộ từ anh. Người anh trai năm ấy, là Từ Lâm. Cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Suốt bao lâu nay cô đã nghĩ đó là Thế Minh. Nhưng không, người ấy vẫn luôn ở ngay bên cạnh cô. Đây là tình cờ ư? Lúc bấy giờ, Nhật An chợt nhớ đến lời nói của ông chú ở cô nhi viện. Từ Lâm cùng Nhật An đã từng