Chương 112: Chiến Trường Của Hai Người
Lãnh Hạ nổi giận, mày liễu giương cao, thật sự cho rằng sát thủ chi vương nàng ngồi không sao?
Lãnh đại sát thủ muốn giành lại đất đã mất, hăng hái xông trận!
Nàng đổ mồ hôi nhễ nhại ngồi lên trên, mày liễu nhướn cao, trong cặp mắt kia như ẩn chứa ánh sáng xán lạn, đẹp như nắng thu.
Làn tóc đen như mực dính khắp người, ở vai, ở lưng, ở ngực, uốn lượn quanh thân, đẹp đẽ uyển chuyển, lả lướt sinh tư.
Cảnh đẹp này rơi vào trong mắt Chiến Bắc Liệt làm tim hắn đập như trống trận, ý chí chiến đấu lại dâng trào.
Chiến Bắc Liệt cũng nổi giận, mẫu sư tử cái này, coi danh hiệu Đại Tần Chiến thần là hư danh sao?
Sở trường của hắn là trấn thành, cái gì đều có thể nhường………..
Nhưng…………
Trên chiến trường, tuyệt đối không được!
Một giọt mồ hôi nhỏ từ cằm Chiến Bắc Liệt xuống, chảy xuống yết hầu, xương quai xanh, rồi hòa tan trên lồng ngực rắn chắc, lấp lánh ánh đồng.
Ưng mâu Chiến Bắc Liệt nheo lại, phượng mâu Lãnh Hạ dần dần nhướn lên, bốn con mắt trừng nhau, va chạm tóe ra ánh lửa…..
Hai người không ai nhường ai, một hồi đại chiến sắp xảy ra!
Ngay lúc Lãnh Hạ khí phách hiên ngang chuẩn bị tiến công, trước bộ ngực trắng nõn no đủ, trong ánh mắt kinh ngạc của Chiến Bắc Liệt, một đóa phù dung kiều mị chậm rãi hiện lên, một đóa phù dung rực rỡ ở trên làn da trắng tuyết, diễm lệ không nói nên lời.
Chiến Bắc Liệt đột nhiên bị đóa phù dung này làm cho sợ hãi, vừa rồi hắn đã quên mất việc này, bây giờ nhìn thấy không khỏi hoảng hồn.
Hắn nhanh chóng vươn tay, ngăn Lãnh Hạ lại, cau mày nói: “Tức phụ, phù dung……….”
Bây giờ hắn vô cùng hối hận và lo lắng, nếu Lãnh Hạ xảy ra chuyện gì, Chiến Bắc Liệt thậm chí cũng không dám nghĩ……….
Lúc này hiển nhiên không phải là thời cơ thích hợp để giải thích, Lãnh Hạ thở hổn hển, lời ít mà ý nhiều: “Không sao.”
Chiến Bắc Liệt sửng sốt, còn không rõ hai chữ ‘Không sao’ là như thế nào, thiết thủ ngăn cản nàng: “Tức phụ! Không được! Không thể………..”
Lãnh Hạ liếc mắt, dùng hành động thực tế để thể hiện tâm tình đang cực độ khó chịu, ngọc quyền chém ra!
Đại Tần Chiến thần bất ngờ không kịp đề phòng bị Lãnh Hạ đánh ngã bằng một quyền, oanh oanh liệt liệt quay về giường, lúc hắn nhe nanh nhếch miệng muốn ngăn Lãnh Hạ lại thì một khoái cảm giống như điện giật chạy quanh thân, lý trí nhất thời bay lên mây……………….
Chinh chiến bắt đầu!
Hai người không biết là đấu tới khi nào, thậm chí ngay cả đấu bao nhiêu lần cũng không nhớ được, công kích hung mãnh, phòng thủ dũng cảm, công kích, phòng thủ, công kích, phòng thủ,………..
Chiếc giường lay động như muốn vỡ ra, không khí nóng dần lên.
Kết quả cuối cùng thì…………….
Lãnh đại sát thủ quyết tâm chiếm lại thành và Đại Tần Chiến thần kiên quyết giữ gìn chiến tích, đánh hòa.
Hai người lực lượng ngang nhau, sức lực ngang nhau, trải qua một phen long tranh hổ đấu, kiệt sức ngã xuống giường, tóc tai ướt đẫm xõa ra, ngay cả chiến trường cũng không có sức để mà dọn dẹp.
==
Trong sương phòng, trên giường hẹp bừa bộn, Chiến Bắc Liệt ôm Lãnh Hạ ngủ giống như đứa bé, thỏa mãn chép chép miệng, bộ dạng thoả mãn sảng khoái, cả người đều lộ ra sự sảng khoái.
Hắn chậm rãi mở mắt, ưng mâu mơ màng chớp chớp, vẫn chưa tỉnh hẳn.
Cảm giác mềm mại, xúc cảm tinh tế ngập tràn giống như một quyền đập vào đầu hắn.
Chiến Bắc Liệt bỗng nhiên cúi đầu.
Lãnh Hạ còn đang say sưa trong mộng đẹp, lông mi đen dài cong vút, đôi môi khẽ mím, tóc đen như mực tán loạn trên giường, da trắng như tuyết, gò má ráng hồng, đang say ngủ trong lòng hắn.
Ký ức mãnh liệt nhất thời tràn ngập trong đầu!
Chiến Bắc Liệt chỉ bối rối trong chớp mắt, phản ứng kịp chỉ trong giây lát, trong giờ phút ngắn ngủi đó, căn phòng tối như được chiếu sáng bởi vô số ánh mặt trời rực rỡ, ánh sáng rực rỡ tràn vào trong lòng hắn, xua tan mọi mây đen âm u.
Môi của hắn cong lên, cong lên, càng ngày càng cong, càng ngày càng cong,…………
Đến lúc khóe miệng hắn đã cong đến tân mang tai, ưng mâu cũng cong vút, khắp người sảng khoái, không tự chủ mà cười cười hồi lâu, rốt cuộc, Chiến Bắc Liệt đã chân chân chính chính tỉnh táo!
Ưng mâu đen như mực bình tĩnh khóa lại cảnh đẹp trước mắt, chớp cũng không dám chớp, rất sợ đây là mộng cảnh.
Hắn nắm lấy tay Lãnh Hạ, nắm thật chặt, ôm lấy nàng, sau đó nhìn, cười khúc khích.
Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang cười như kẻ ngốc.
Chiến Bắc Liệt ngây ngốc nhìn nàng, cười thật tươi, giọng điệu phơi phới: “Tức phụ,………..”
Lãnh Hạ ngứa răng, người này, thật sự chỉ thiếu lăn trên đất liếm lông nữa thôi.
À, có khi còn vẫy vẫy đuôi.
Nàng tươi tỉnh trở lại, vươn hai tay ôm lấy cổ Chiến Bắc Liệt, chủ động nghênh đón, ấn một nụ hôn xuống môi hắn, lúc muốn rời ra lại bị kéo lại, bàn tay to lớn kia ôm lấy gáy nàng, hôn một nụ hôn thật sâu.
Gắn bó quấn quít, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh khoang miệng đối phương, ngọt ngào triền miên.
Cùng với nụ hôn này, Lãnh Hạ đã nhận thấy được vấn đề.
Mày liễu nhướn lên, cảm giác được người này lại sục sôi ý chí chiến đấu……….
Trong lòng không khỏi than thở, nam nhân năm tuổi đã xem đông cung đồ, quả nhiên không tầm thường!
Ngay cả nàng cũng không thể không cảm thán tinh lực của Chiến Bắc Liệt, hai người mang thương ra trận, hôm nay toàn thân nàng đều giống như vỡ nát, trọng thương khắp người, chỗ nào cũng đau đớn tận xương, nhưng người này, tinh lực vẫn dồi dào như vậy!
Trái tim nhỏ của Lãnh Hạ không khỏi run rẩy, ngọc thủ đẩy hắn ra một cía.
Chiến Bắc Liệt rời khỏi môi nàng, trong mắt lấp lánh ánh lửa.
Nàng liếm liếm môi, biểu tình nóng bỏng vô cùng ám chỉ này làm Đại Tần Chiến thần mắt lộ ra tinh quang, cảm xúc dâng trào!
Đang dâng trào thì bị Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, khóe môi cong lên, chậm rãi nói: “Đói bụng.”
Lửa nóng trong lòng Chiến Bắc Liệt bị dội cho một gáo nước lạnh, hai vai rủ xuống, ra vẻ đáng thương rồi liếc mắt nhìn Lãnh Hạ, ủ rũ bò dậy.
Ngay lúc cảm giác áy náy ít ỏi của Lãnh Hạ hiện lên, liền thấy Đại Tần Chiến thần đạp chân sau, giống như một con báo nhanh nhẹn, nhảy về phía nàng, giương mắt nhìn chằm chằm.
A, tức phụ là tức phụ của lão tử………..
Tức phụ đói bụng đương nhiên lão tử phải có trách nhiệm cho nàng ăn no!
Lãnh Hạ bị người này kích thích cơn tức, tôn nghiêm của sát thủ chi vương không cho phép bị kẻ khác giẫm đạp!
Nàng vặn người một cái, trong nháy mắt rời khỏi vòng tay Chiến Bắc Liệt, ngồi lên người hắn, lạnh lùng nói: “Ai sợ ai?”
Chiến Bắc Liệt nhướn mày, trong mắt ẩn chứa ý cười như ý, thoả mãn liếm môi một cái.
Mặc kệ ăn thế nào, ăn là được rồi!
Danh hiệu Đại Tần Chiến thần đương nhiên không phải là hư danh, tài dùng binh, phủ sĩ đắt thành, chế địch đắt gạt, các phương pháp vận dụng trên chiến trường đều được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
(Phủ sĩ đắt thành: an ủi binh sĩ chú trọng sự chân thành;
Chế địch đắt gạt: chế ngự địch chú trọng mưu kế)
Bất luận là người hay là chiến trường!
==
Đợi Đại Tần Chiến thần ăn uống no đủ, ăn tức phụ đến khớp xương cũng chẳng còn, Lãnh Hạ cả người vô lực nằm trên giường, khuôn mặt mệt mỏi chôn trong ngực hắn, chớp mắt một cái đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Một giây trước khi ngủ, trong đầu Lãnh đại sát thủ chỉ còn lại có một ý niệm duy nhất: loại việc này, thật sự không cần phải tích cực…………
Chiến Bắc Liệt thần thanh khí sảng xuống giường, giờ mới có thời gian quan sát gian phòng này.
(Thần thanh khí sảng: hình dung sự khoan khái, thoải mái.)
Sương phòng có cửa sổ nhưng không có tia sáng nào chiếu vào, mọi thứ trong phòng đều đầy đủ, chất liệu thượng thừa, nhưng lại có vài phần tang thương.
Hắn nhặt y phục bị xé rách ở dưới lên, mặc vào rồi đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là đại điện to lớn.
Chiến Bắc Liệt nhớ mang máng bọn họ đang bò trong đường hầm nhỏ, sau đó thương thế trầm trọng hơn, phun ra một búng máu, ý thức trở nên mơ hồ, lúc này lại thấy đang ở nơi này…………
Trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ, nhìn Lãnh Hạ đang ngủ say trên giường, khóe môi chậm rãi cong lên, có một cảm giác chua xót không nói nên lời dâng lên trong lòng.
Chiến Bắc Liệt ra ngoài, xem xét khắp nơi một lượt rồi lại quay về phòng.
Thiết thủ duỗi ra, ôm lấy Lãnh Hạ rồi đi về phía ôn tuyền.
Lãnh Hạ nhẹ vô cùng, lúc này đang ngủ rất say, giống như một con mèo lười nằm trên tay hắn, an tĩnh và nhu thuận.
Chiến Bắc Liệt lắc lắc đầu để xua đi ý nghĩ trong đầu, coi mẫu sư tử là mèo, hậu quả rất nghiêm trọng…………..
Tức phụ hắn không biết lúc nào sẽ liếm liếm lông mao, khua khua móng vuốt, biến hóa nhanh chóng, hung hãn đánh về phía con mồi!
Ngẫm lại chiến trường này không biết đã giằng co bao nhiêu hiệp!
Mặc