Chương 137: Đường Làng Bộ Thiền Hoàng Tước Tại Hại
(Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: bọ ngựa rình bắt ve sầu, chim sẻ chờ sẵn ở phía sau. Ý chỉ những người muốn làm một chuyện gì đó nhưng lại bị người khác lợi dụng cơ hội để làm hại.)
Mùng bảy tháng năm.
Sắc trời tảng sáng, vẫn còn vài phần mờ mịt của màn đêm, ngoài ngọ môn đã có mấy hàng đại thần nghiêm chỉnh.
Giờ mẹo vừa tới, tiếng trống đã vang lên ầm ầm, quan lại vẻ mặt nghiêm túc, nối đuôi nhau đi vào...........
Trên đại điện rộng lớn nguy nga, cạnh Long ỷ bày thêm một chiếc Phượng tọa.
Hoàng hậu mặc phượng bào, trang nghiêm ngồi trên đó.
Hoàng hậu lướt mắt nhìn qua các Hoàng tử triều thần cúi đầu cụp mắt ở phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Dung Triết và Mộ Dung Tiêu, sau đó mới cất giọng uy nghi.
"Mục đích lâm triều hôm nay chắc các vị khanh gia đều rõ ràng, Hoàng thượng không rõ tung tích, nước không thể một ngày không có vua, Bổn cung đành vượt quyền làm chủ, các khanh gia hãy đề cử một người tài đức vẹn toàn, tạm thời nhiếp chính, chấn chỉnh triều cương, đánh lui Nam Hàn, đưa Tây Vệ ta đến một hồi thanh bình thịnh thế!"
Chúng thần cùng chắp tay, hô to: "Nương nương anh minh!"
Hoàng hậu khẽ gật đầu, giơ tay lên làm một tư thế mời: "Như vậy, các khanh gia đã chọn người nào trong lòng, mỗi người hãy phát biểu ý kiến của mình."
Phía dưới lặng như tờ, cực kỳ trầm mặc, người người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thở mạnh cũng không dám thở.
Mộ Dung Tiêu khẽ cong khóe môi, liếc mắt nhìn Mộ Dung Triết, trong mắt chứa ánh sáng sắc bén thể hiện quyết tâm nhất định phải được.
Mộ Dung Triết cũng hừ lạnh đáp trả hắn, trong lòng cũng đã có dự tính.
Cứ trầm mặc như vậy khoảng một nén nhang.........
Hoàng hậu chuyển mắt nhìn Trịnh Khấu Sư vẫn chưa mở miệng: "Chẳng hay Thừa tướng nghĩ như thế nào?"
Trịnh Khấu Sư đáp lời: "Bẩm nương nương, cựu thần không có ý kiến gì."
Hoàng hậu nhướn mày, trực giác cho thấy có gì đó không đúng nhưng suy nghĩ một lát thì liền bình thường lại, từ lúc Trịnh Phù chết đi, ông ta vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn bo bo giữ mình, chắc là lòng đã nguội lạnh.
Đè nén tâm tình khác thường trong lòng xuống, nàng chuyển sang nhìn hai người khác, cũng là quan viên từ lúc vào triều đến giờ chưa hề biểu lộ thái độ gì cả: "Chu đại nhân, Tề đại nhân, các ngươi thì thế nào?"
Binh bộ Thượng thư Chu Dần, Văn uyên các Đại học sĩ Tề Đại trăm miệng một lời: "Bẩm nương nương, vi thần không có ý kiến gì."
Hoàng hậu thấy sự khác thường trong lòng lại càng thêm rõ ràng, hình như có việc gì đó đã vượt ra khỏi dự tính của bà, đang định hỏi lại thì bỗng một tiếng nói vang lên:
"Mẫu hậu, nhi thần có một ý kiến!" Mộ Dung Tiêu đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu ngồi trên cao, khóe môi ẩn chứa vài phần ý cười ngoan lệ khác hẳn vẻ tuấn lãng hàng ngày.
Hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ, chỉ lạnh lùng nói: "Nói!"
Mộ Dung Tiêu cũng không ngại, liếc nhìn Mộ Dung Triết đang cảnh giác, bước lên vài bước đứng ở giữa đại điện, y bào cao quý, lỗi lạc bất phàm, lớn tiếng nói: "Nhi thần tự tiến cử, nhưng không phải tạm thời nhiếp chính, mà là...... mãi mãi!"
Câu nói này không khác gì một quả bom nổ giữa đại điện.
Trong điện xôn xao hẳn lên, quan lại người nào mà chả thành tinh, thâm ý trong những lời này không ai không rõ, không ai nghe không hiểu, nhưng mà bọn họ lại không thể tin được, trong cuộc tranh đoạt này, người đầu tiên không nhịn được mà nhảy ra lại chính là Tứ Hoàng tử thường ngày ôn nhuận như ngọc.
Trong phe cánh Mộ Dung Triết, không ít quan viên sáng mắt lên, tìm được lý do công kích liền tức giận mắng nhiếc.
"Tứ Hoàng tử, Hoàng thượng vẫn còn ở đây, sao người lại lòng muông dạ thú như thế!"
"Người chăm sóc Hoàng thượng mà lại để kẻ xấu thừa cơ lẻn vào, Thánh thượng bị bắt đi đến nay còn chưa rõ tung tích, chẳng lẽ người đã sớm có mưu đồ?"
Mộ Dung Tiêu mỉm cười mặc kệ những lời chửi rủa kia, ánh mắt đảo qua Hoàng hậu sắc mặt như thường, không khỏi cảm thấy hơi lo lắng nhưng khi nghĩ tới sự sắp xếp kín đáo của mình thì lại yên lòng.
Ánh mắt của hắn liếc qua một thị vệ trong điện, trao đổi một ánh mắt rồi một lát sau...........
Vụt!
Một quả pháo hoa được bắn thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, ngoài điện vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm, ............
Trong khi triều đình hỗn loạn, Mộ Dung Triết cười ha ha, ngửa đầu cười thoải mái đến cực điểm, cực kỳ đắc ý: "Quả nhiên Tứ hoàng đệ thâm tàng bất lộ, những lời cuồng vọng như thế cũng có thể nói được, còn nói rất dõng dạc! Được! Được! Không sợ ngươi không ra tay, chỉ sợ ngươi không cho quân của Tam ca cơ hội!"
Câu nói này lại làm triều đình hỗn loạn thêm lần nữa.
Hai Hoàng tử, ở cùng một ngày, đều muốn tạo phản bức vua thoái vị!
Phe cánh Mộ Dung Tiêu cũng nhảy ra, chỉ vào Mộ Dung Triết mắng to: "Phi! Tam Hoàng tử đừng lấp liếm sai lầm!"
Hắn càn rỡ cười lớn, Mộ Dung Tiêu lại không để hắn vào mắt, thản nhiên nói: "Chắc Tam ca đang nghĩ, ngươi có Cấm vệ quân, ta có Hộ thành quân, lực lượng cũng ngang nhau, mà ngoài thành còn có năm vạn đại quân đang đóng......."
Mộ Dung Triết chợt ngừng cười, quả thật là hắn có ý như thế, một vạn Cấm vệ quân, một vạn Hộ thành quân, hai người cũng chỉ ngang nhau, mà Hoàng thành vệ là người của lão Hoàng đế, chỉ nghe lệnh của ngọc tỷ, tháng trước Chỉ huy sứ Hoàng thành vệ chết đuối, một vạn quân như rắn mất đầu, chẳng qua là ít binh lính tôm tép, hắn còn năm vạn đại quân ở ngoài thành, dù lính canh cửa thành là người của Mộ Dung Tiêu, tạm thời đại quân không thể vào thành nhưng chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chỉ cần đại quân công phá cửa thành, gần một phần tư quan viên trong triều đều là người của hắn, còn gì phải lo lắng?
Mà lúc này, thấy Mộ Dung Tiêu nói nhẹ nhàng như thế, trực giác cho hắn thấy việc này không đơn giản như hắn nghĩ.
Mộ Dung Tiêu ngẩng đầu cười, thong thả bước đi trong đại điện: "Hẳn là ngươi đã sớm nghĩ tới việc người của ta sẽ không mở cửa thành, vậy thì năm vạn đại quân công thành, cũng chỉ là vấn đề thời gian, dù có mất một ngày một đêm thì binh lực trong thành của hai ta đều tương đương, có thể kéo dài, nhưng, nếu ta không chỉ có một vạn Hộ thành quân thì sao?"
"Không thể nào!" Mộ Dung Triết trợn mắt, cau mày, nắm chặt hai đấm.
Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục vang lên, mùi máu tươi nồng nặc bay vào đại điện, Mộ Dung Tiêu cười nhạo một tiếng, lắc đầu giải thích: "Ngươi luôn không có lòng bao dung nhân từ, nếu ngươi lên ngôi, huynh đệ chúng ta có thể sống được bao nhiêu người? Để bảo vệ mạng sống, đương nhiên sẽ có người gia nhập vào phe ta, đúng không, Lục đệ?"
Mộ Dung Triết bỗng nhìn về phía Mộ Dung Tề đang đứng ở phía sau hắn, hắn vẫn cho là, sau khi Trịnh Phù chết, Thừa tướng rời khỏi phe