Chương 165: Tiểu Quỷ Phát Uy
Không cần phải nói, cô nương trong sương phòng trên lầu ba, chắc chắn là Lãnh Hạ!
Mà người hẹn gặp này rốt cuộc là ai, trong lòng Lãnh Hạ cũng đã có dự đoán, nàng hỏi: "Người đó là ai, ở đâu?"
Gã sai vặt mờ mịt lắc đầu, Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, cho hắn lui ra.
Đến lúc trong phòng còn toàn người một nhà, nàng hỏi Chung Vũ: "Nam nhân dự thi kia có tra được gì không?"
Vừa dứt lời, một nam nhân hai mắt sáng rực lên, hai nam nhân ngập trong mùi chua......
Còn những khán giả khác thì đều cúi đầu xuống, chuyên tâm ăn cơm!
Hai ngọc thủ vươn ra, mỗi bàn tay đặt ở sau gáy một nam nhân, đánh bay mùi chua đi, Chiến Bắc Liệt và Thác Bạt Nhung cùng ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn.
Lãnh Hạ và Hoa Thiên thu tay về, cùng nhìn về phía Chung Vũ.
Chung Vũ suy nghĩ một chút rồi hơi kinh ngạc: "Thuộc hạ cứ nghĩ là người nọ sẽ không dùng thân phận thật dự thi... không ngờ lại là hắn!"
Nhìn sắc mặt kỳ quái của nàng, Lãnh Hạ nhướn mày hỏi: "Người này rất nổi danh sao?"
Chung Vũ đặt chiếc bánh bao đang cầm xuống rồi đáp lời: "Đó là một tiên sinh dạy học, họ Liễu....."
Lãnh Hạ nâng mắt, ngạc nhiên nói: "Họ Liễu?"
Chung Vũ ở Di thành đã nhiều năm như vậy mà cũng chỉ biết họ của nam nhân đó thôi ư?
Chung Vũ gật đầu, vuốt đầu nói: "Vâng, Vương phi, hắn ở ngoại ô phía nam của Di thành, cũng có chút danh tiếng, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, bao nhiêu quan lại ra giá trên trời, muốn mời hắn đến phủ dạy con cái của mình nhưng người nọ lại rất thanh cao, coi tiền tài như cặn bã, chỉ ở đó dạy những đứa trẻ nghèo khổ không có tiền đi học. Tính tình hắn cũng có chút kỳ quái, ít có quan hệ với người khác, càng hiếm khi vào thành, cho nên cũng chỉ nghe danh mà không thấy mặt, nhắc đến hắn, mọi người cũng chỉ gọi một câu Liễu tiên sinh."
"Liễu tiên sinh này..." Lãnh Hạ vuốt cằm đoán: "Cũng không đơn giản như vậy a!"
Chưa nói đến hắn cực kỳ nhạy cảm, có thể nhận ra nàng đang nhìn hắn ngay lập tức, đồng thời tìm được vị trí của nàng, và ánh mắ hắn nhìn Hoa Mị và Công Tôn Minh, có hận ý lóe lên trong chớp mắt, đây chắc chắn không phải người bình thường, hơn nữa còn có quan hệ với thích khách, sử dụng công phu ám khí vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả Thác Bạt Nhung cũng bị thương.
Tiên sinh dạy học, lừa quỷ à!
"Tiên sinh dạy học tính tình cổ quái, ẩn nấp ở ngoại thành phía nam dạy học cho đám trẻ con nhà nghèo, rốt cuộc là coi tiền bạc như cặn bã hay là có bí ẩn gì không muốn người khác biết....." Chiến Bắc Liệt đứng dậy, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, hạ lệnh: "Tiếp tục tra!"
"Rõ, gia!" Chung Vũ ôm quyền đáp lời rồi hỏi lại: "Vương phi, không gặp sao?"
Lãnh Hạ mỉm cười, phun ra đáp án trong ánh mắt chờ mong của Hoa cô nương: "Không đi!"
Hoa Thiên cũng chạy đến góc tường, ngồi vẽ vòng tròn với Thác Bạt Nhung thôi.
Chung Vũ khó hiểu: "Tại sao lại.... không đi gặp hắn?"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, cùng cười khẽ: "Biết người biết ta!"
Bọn họ tuyệt đối sẽ không cầm lưỡi dao, dù vị Liễu tiên sinh này là địch hay bạn, nhất định cũng phải nắm đằng chuôi.
Người nọ chắc là cũng hoài nghi đại hội mỹ nam lần này, hơn nữa còn nghi ngờ tiểu quan quán, lần mời này chỉ là thử, ngay cả địa điểm mời cũng không nói, có lẽ là muốn chứng thực xem bọn họ có thể tra ra hắn không, nếu cứ thế mà đi đến ngoại ô, chẳng phải là tự bại lộ bản thân sao?
Đến lúc đó, chắc chắn là tùy ý đối phương điều khiển!
Muốn gặp mặt?
Được, chờ tư liệu của người đặt đầy đủ trên bàn ta đã!
Chung Vũ hiểu ra vài phần, sùng bái nhìn hai người, và nốt chỗ cơm còn lại rồi hấp tấp đi ra ngoài.
Một ánh mắt ghét bỏ thoáng qua, hai người quay đầu lại nhìn thì thấy Mộ Nhị ngơ ngác gặm một cái bánh bao, ánh mắt nhìn họ lộ rõ vẻ xem thường.
Với đầu của Mộ Đại thần y đương nhiên là không hiểu tại sao chỉ một việc đơn giản như thế mà họ lại nghĩ thành vô cùng phức tạp, cong cong vòng vèo, không hiểu và cũng rất xem thường, sống như vậy, thật mệt mỏi!
Chiến Bắc Liệt trừng mắt, Lãnh Hạ khiêu mi......
Mộ Đại thần y chậm rãi chuyển động cổ, đuôi mắt cũng không phân cho hai người chút nào, rất có vài phần thanh cao không không muốn làm bạn với họ.
Một đôi phu thê bưu hãn quyết đấu với một thần y ngốc nghếch, trong lòng khán giả reo hò liên tục: Sống mái với nhau đi, sống mái với nhau đi!
Đuôi mắt lặng lẽ liếc ba người, mặt lại rất chuyên chú gẩy gẩy cơm trong bát, như là hận không thể nhét luôn đầu vào bát cơm vậy.
Đương nhiên Đại Tần Chiến thần sẽ không để họ được như ý, bĩu môi lầu bầu một câu Kẻ lỗ mãng rồi ôm tức phụ đã ăn no về phòng.
Đương nhiên, trước khi đi còn không quên đánh bay mỗ tiểu hài tử muốn đi cùng.
==
Ba ngày sau, Chung Vũ mang đến tư liệu của tiên sinh dạy học kia.
Họ Liễu, không tên, hai mươi tuổi.
Chín năm trước xuất hiện ở ngoại ô phía nam Di thành cùng với một hộ gia đình, năm năm trước, hai người già cả đều mất, nam tử họ Liễu này dùng bạc của họ để lại xây một phòng học, chuyên dạy những đứa trẻ của các gia đình nghèo khổ, dần dần bộc lộ tài năng, tài hoa phi phàm, kinh tài tuyệt diễm, được rất nhiều quan lại tán thưởng, được mời dạy học vô số lần nhưng đều uyển chuyển cự tuyệt.
Mà gia đình kia cũng được điều tra rõ, là quản gia đã nghỉ việc, không có chỗ nào đáng nghi, chỉ là những người đã từng quen biết họ đều nói hai người cả đời không có con, nam tử họ Liễu này giống như đột nhiên xuất hiện.
Hơn nữa, họ vốn ở một huyện nhỏ xa kinh thành, vậy mà lúc nghỉ việc lại đột nhiên có con, đi tới kinh thành không nơi nương tựa, dựa vào nghề nông sống qua ngày, giống như mọi thứ đều là vì đứa bé này!
Bộp!
"Nói cách khác, vẫn chưa rõ!" Lãnh Hạ nhướn mày, ném quyển tư liệu xuống bàn, càng tò mò với vị Liễu tiên sinh này.
Hoa cô nương tựa vào bả vai Thác Bạt Nhung, vẫy vẫy khăn tay chớp chớp mắt hỏi: "Bao giờ quay về Đại Tần?"
Vừa dứt lời.....
Lãnh Hạ huýt sáo một tiếng, nhún vai: "Qua sông đoạn cầu!"
Chiến Bắc Liệt khoanh tay lại, cảm thán: "Xay xong giết lừa!"
Chiến Thập Thất chống nạnh nhìn trời, gật gù nói: "Được chim quên ná, đặng cá quên nơm!"
Ba người Cuồng Phong thở dài: "Có mới nới cũ!"
Hoa Thiên lập tức rụt cổ, ngậm miệng.
Một lúc sau hắn nhìn về phía mọi người, trong mắt có sự nghiêm túc lạ thường, thở dài: "Ở đây rất nguy hiểm, vì bằng hữu, các ngươi làm thế đủ rồi, ta không muốn... liên lụy đến các ngươi!"
Sao họ có thể không biết suy nghĩ của Hoa Thiên, tuy rằng không biết Hoa Thiên và Hoa Mị sao lại có hận thù lớn như thế, nhưng chuyện này đâu phải mới có, trong Hoàng thất ngũ quốc, những chuyện mờ ám nhiều vô số kể.
Oán hận của Hoa Thiên bọn họ đều thấy rõ, không chỉ hắn, Thác Bạt Nhung cũng căm thù Hoa Mị đến tận xương tuỷ.
Bọn họ......
Muốn mạng của Hoa Mị!
Giờ này Hoa Mị đang là Thái hậu buông rèm chấp chính, quyền hành khuynh quốc, đâu thể dễ dàng mất mạng như thế được, nếu không phải vậy thì Hoa Thiên cũng không cần giấu tài nhiều năm, Thác Bạt Nhung cũng không cần đến Bắc Yến, hai người ly biệt.
Mà Đại Tần Chiến thần và Tây Vệ Nữ hoàng, thân phận như vậy mà lại nhảy vào trong này, sẽ gặp phải vô số nguy hiểm, hai người nghìn dặm đến đây giúp đỡ, Hoa Thiên và Thác Bạt Nhung đã là vô vàn cảm kích, vì phần ân tình này nên không muốn họ bị cuốn vào thị phi ở nơi này.
Mọi người đều cong khóe môi lên.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nhìn hai người rất nghiêm túc kia, trong tim thấy ấm áp.
Nàng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai hắn, khiêu mi hỏi: "Không phải tỷ muội sao?"
Dứt lời, không để ý tới Hoa cô nương nữa, chuyển sang Thác Bạt Nhung, nện cho hắn một quyền rồi trừng mắt: "Không phải bằng hữu sao?"
Thác Bạt Nhung xoa xoa vai, hít một ngụm lãnh khí, thầm oán một câu: "Nữ nhân chết tiệt không giống nữ nhân này!"
Thấy Lãnh Hạ liếc sang, lập tức nhìn trời.
Nói không cảm động là giả, tỷ muội, bằng hữu, mấy chữ đơn giản như vậy nhưng lúc này lại nặng nghìn cân!
Trong đó còn có nguy hiểm và lợi ích, Thác Bạt Nhung và Hoa Thiên không hiểu hết nhưng cũng chỉ cần như thế, họ không cần phải nhiều lời nữa, không cần kiểu cách nữa, khắc sâu phần ân tình này vào tim, nếu không thể lên núi đao xuống biển lửa, nếu không thể giúp bạn không tiếc mạng, nếu không thể cùng hội cùng thuyền sẻ chia hoạn nạn....
Sao dám xưng là bằng hữu?
Hoa cô nương ấm áp hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta?"
Lãnh Hạ biết hắn muốn nói gì, có lẽ là một đoạn quá khứ hắn không muốn nhớ lại nên nếu hắn không muốn