Chương 172: Trước Có Sói, Sau Có Hổ
Mấy ngày sau, đường đi rất yên bình.
Giờ đã là đầu thu rồi, nhưng ở nơi này vẫn vô cùng nắng nóng.
Ánh nắng lấp lánh như ánh ngọc, phủ vàng những tán lá xanh mát trong rừng, bên tai đầy những tiếng ve kêu ầm ĩ chói tai nhưng so với tiếng oán giận của Hoa cô nương, thì vẫn còn rất dễ nghe.
Hoa Thiên thất tha thất thểu như chó chết, hai chân sắp rời khỏi mặt đất mà bay lên rồi, oán niệm lầu bầu: "Nóng nóng nóng nóng nóng nóng muốn chết..... chỗ quái quỷ này chỗ quái quỷ này chỗ quái quỷ này......"
Bốp!
Thác Bạt Nhung đánh vào mông hắn một cái, trừng mắt: "Yên nào!"
"Ngao!" Hoa Thiên che mông nhảy dựng lên, hai gò má hơi ửng đỏ, cắn môi nhăn nhó: "Đã hai ngày rồi, cả bóng quỷ cũng không thấy, chẳng lẽ nữ nhân kia đang đánh nhau túi bụi với Đông Sở nên không để ý đến chúng ta?"
Bọn họ đã vào đến Tùng lâm ở biên giới Nam Hàn, qua khỏi cánh rừng này là đến nơi giáp Đại Tần, sau khi bước vào cánh rừng này, mọi người đều cực kỳ cảnh giác, chưa nói đến chuyện độc trùng đã được chứng kiến mà còn có phục kích của Hoa Mị.
Nhưng đã đi được hai ngày mà một bóng quỷ cũng không thấy.
"Không thể nào, Hoa Mị ăn đau như thế, nhất định sẽ không bỏ qua trạm kiểm soát cuối cùng này......." Công Tôn Liễu hơi nhíu mày: "Nhưng thật kỳ quái....."
Chưa nói xong hắn đã chợt im bặt.
Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt đi đầu đột ngột dừng bước, giơ tay lên.
Mọi người đồng loạt dừng lại, tất cả đều im lặng.
Hoa cô nương chớp chớp mắt, lén lút hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"
"Phía trước có người!" Lãnh Hạ nhìn cánh rừng trước mặt, phượng mâu càng ngày càng nặng nề......
Một lát sau, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra: "Mấy vạn đại quân!"
Trầm mặc, trầm mặc như chết.
Tuy bọn họ không nghe thấy gì nhưng phán đoán của Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì bọn họ đều tin tưởng, bọn họ có hơn bốn trăm người, giết một vạn ngự lâm quân không có ý chí chiến đấu lần trước cũng đã phí không ít sức lực, huống chi là mấy vạn đại quân........
Thác Bạt Nhung nghĩ một lát rồi phân tích: "Mấy vạn người này, chắc là phòng vệ quân ở biên cảnh Nam Hàn, được điều tới từ quân doanh Nam Cương."
Nói cách khác, đều không phải là đám Ngự lâm quân chưa trải qua sinh tử máu tanh.
Mà là quân chính quy, đã từng trải chiến trường, sống sót từ chết chóc!
"Quân doanh Nam Cương, có ít nhất mười lăm vạn tướng sĩ, có lẽ trong cánh rừng này không chỉ có một nhóm, bọn họ không thể xác định là chúng ta đi đường nào nên sẽ chia làm mấy nhóm quân ôm cây đợi thỏ, mà mấy nhóm quân này đều sẽ phục kích ở đoạn đường chúng ta phải đi qua!" Chiến Bắc Liệt gật đầu, phân tích: "Trong quân doanh cần có tướng sĩ đóng giữ, nên ở đây ít thì có năm vạn, nhiều thì có mười vạn!"
Nhiều thì mười vạn!
Vẻ mặt mọi người đều rất nặng nề, mười vạn là gì, gấp bọn họ mấy trăm lần!
Bốn trăm đối chiến mười vạn, chênh lệch quá xa!
Người quen thuộc địa hình ở đây nhất là Thác Bạt Nhung, Lãnh Hạ quay đầu lại hỏi hắn: "Có đường vòng không?"
Thác Bạt Nhung nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Đường nhỏ thì vô số nhưng rất dễ lạc đường, hơn nữa đâu đâu cũng có độc trùng...... Đi đường vòng không phải là không thể, nhưng sẽ mất thời gian gấp vài lần, thậm chí là gấp mười mấy lần......."
Chiến Bắc Liệt khoát khoát tay, hiện giờ tình hình Hàn Sở khó đoán, đã chậm mất hai tháng, nếu còn chậm nữa thì lúc họ ra khỏi chỗ này, Nam Hàn đã sớm bị Đông Sở nuốt rồi!
Trên chiến trường, tuyệt đối không thể đánh mất tiên cơ!
Mọi người im lặng, đều đang nghĩ cách nên đối phó với mấy vạn đại quân như thế nào.....
Hoa cô nương lấy khăn tay lau mồ hôi, đột nhiên hai mắt phát sáng: "Phóng hỏa đi!"
"Khô nóng thế này, chỉ cần chút mồi lửa thì lập tức sẽ cháy lớn........" Hắn càng nói càng hưng phấn: "Cần gì quản có bao nhiêu vạn, sẽ thành heo quay hết!"
Nói xong, nhìn vẻ mặt mọi người bất lực mới nghi hoặc hỏi: "Cách của ta không được à?"
Thác Bạt Nhung thở dài, trên mặt viết rõ ba chữ to: Vớ vẩn a!
Lãnh Hạ mỉm cười: "Vậy còn chúng ta?"
"Ngao!" Hoa cô nương hét lên một tiếng, giờ mới nhận ra, nếu phóng hỏa thì toàn bộ cánh rừng này cũng không xong, mà họ những người đang ở trong ấy.......
Không cần phải nói, kết quả giống nhau, hơn bốn trăm con heo quay!
Ngượng ngùng cúi đầu, ẻo lả yên lặng đi ngồi xổm vẽ vòng ròn đây.
Bỗng nhiên, mày liễu nhướn lên, Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, hai tầm mắt giao nhau, cùng cong cong khóe môi.
"Phóng hỏa không được, thì sửa thành thả khói!"
==
Đứng trước đại quân Nam Hàn, Tướng lĩnh buồn bực nói: "Mẹ nó, sao đám người kia còn chưa đến!"
"Ngô tướng quân, có phải họ đã đi rồi không? Chúng ta đã chờ hơn nửa tháng rồi, ngày nào cũng phơi nắng như thế này, các huynh đệ đều bức xúc." Phó tướng vừa nhỏ giọng nói vừa nhìn mấy vạn người ở phía sau, cũng có chút phẫn nộ.
Đại quân ở phía sau, ướt đẫm mồi hôi, vẻ mặt mệt mỏi sĩ khí thấp kém.
"Đi?" Ngô tướng quân hừ lạnh một tiếng, cười nhạo: "Khắp các thành trấn đều có trạm kiểm soát nghe nói những người đó có mấy trăm người, mà vẫn chưa có tung tích gì, có lẽ, đã trốn ở chỗ nào đó........."
Nhìn cánh rừng rộng lớn trước mặt, hắn chậm rãi nói: "Đến phía đông hẻo lánh của Tùng lâm."
Tướng quân này tướng mạo tục tằng, xấu xí, nhưng tâm tư lại rất kín đáo.
Hắn lau mồ hôi phân tích: "Nếu đi đường kia thì phải mất tầm một hai tháng, chờ đi, chờ thêm mấy ngày nữa, chắc cũng đến thôi!"
Phó tướng liên tục gật đầu: "Dạ, đến lúc đó bọn họ chỉ có bốn trăm người, chúng ta có bốn vạn người! Dù họ có chạy khỏi chỗ này thì phía sau còn có hai nhóm quân, chặn họ ở ba con đường, dù có chắp cánh cũng khó chạy thoát!"
Bốp!
Ngô tướng quân đập một phát vào đầu hắn ta, gầm lên: "Đồ không có tiền đồ! Cần gì hai nhóm người ở phía sau! Bốn vạn người chúng ta là đủ rồi!"
Phó tướng rụt cổ lại, cũng biết mình nói sai, hai nhóm quân kia và Ngô tướng quân luôn nước giếng không phạm nước sông, không có chút giao hảo nào. Bắt giết Đại Tần Liệt Vương và Tây Vệ Nữ hoàng, chuyện đầy công tích như thế này, đương nhiên có bọn họ là đủ rồi!
Huống chi, có trốn cũng không thoát!
Chênh lệch cả trăm lần, không cần phải lo lắng!
Bỗng nhiên, phó tướng sửng sốt, chỉ về phía xa cả kinh: "Tướng quân, đó là....... đó là......"
Ngô tướng quân cũng nhìn theo, sắc mặt chợt biến!
Chỉ thấy phía xa xa, có khói bốc lên nhè nhẹ.......
Cháy!
Hắn sợ hãi lập tức hạ lệnh: "Trương Trùng! Nhanh! Đi nhanh, dẫn người đi xem xem, nhất định phải dập được lửa!"
"Rõ!"
Phó tướng tên Trương Trùng đương nhiên hiểu chuyện có lửa cháy trong rừng nguy hiểm đến mức nào, nhất là lúc nóng bức như thế này, vì nắng quá gay gắt nên đôi lúc có một số nơi sinh ra đốm lửa nhỏ, nếu để lửa lan rộng thì nhất định là thảm họa!
Đến lúc đó, toàn bộ cánh rừng sẽ bị đốt sạch, mà họ, cũng chỉ có một con đường chết!
Hắn không dám chậm trễ, lập tức chọn hai trăm người phi như bay về phía có khói bốc lên.
Sau khi Trương Trùng đi, Ngô tướng quân lo lắng chờ, bốn vạn đại quân ở phía sau vẻ mặt cũng nặng nề, ngẩng đầu nhìn làn khói kia......
Bỗng nhiên, phía xa lại có một làn khói bốc lên!
Ngô tướng quân vỗ đùi, quát to: "Lưu Hối! Đi mau!"
"Rõ!"
Nhìn một phân đội nhỏ chạy đi, Ngô tướng quân mắng to một tiếng: "Mẹ nó, nóng muốn chết! Nắng như thế, không biết lại bao nhiêu chỗ cháy đây!"
Gần nửa canh giờ trôi qua........
Khói ở hai nơi đều không bay lên nữa, chắc là đã bị dập tắt.
Ngô tướng quân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới thả tâm, nhìn thấy một đội khoảng bốn trăm người đang quay về.
Còn cách xa nhưng hắn đã to tiếng hỏi: "Con mẹ nó, sao lâu thế, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Người đi đầu chắc là Trương Trùng, hắn hơi cúi đầu, chạy