Chương 53: Quả Nhiên Có Chút Khác Biệt
Mới sáng sớm, đã nghe thanh âm y bào vung lên truyền tới, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng mở mắt, trong mắt rất trấn tĩnh, tầm mắt sắc nhọn bắn về phía ngoài phòng.
"Kẹt một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Người áo xanh thản nhiên đứng trước cửa, thần sắc trên mặt không có chút thay đổi, không có nửa phần xấu hổ do vào khuê phòng nữ tử, vô cùng thản nhiên.
Lãnh Hạ thân là sát thủ, đã hình thành thói quen, luôn luôn cảnh giác, ngay cả buổi tối cũng không cởi áo trong, để còn tiện ứng phó với thích khách, hơn nữa là người hiện đại, không có khái niệm phân phòng nam nữ nên đối với việc hắn tự tiện đến vào sáng sớm cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh không có bình tĩnh như vậy, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đen hoàn toàn, khuê phòng của mẫu sư tử, lão tử cũng mới được tới có vài lần, hôm qua giải độc thì không nói, hôm nay ngươi còn tới nữa.
Người áo xanh giống như cảm nhận được địch ý của hắn, nghiêng đầu nhìn, trong mắt một mảnh mờ mịt, có lẽ là vấn đề này đã làm khó hắn, lông mày hung hăng nhíu lại.
Hồi lâu sau, hắn thu về tầm mắt, đặt hòm thuốc lên bàn, lấy vải xô ra, chậm rãi quay đầu nhìn Lãnh Hạ: "Đổi thuốc."
Mày liễu giương lên, Lãnh Hạ lộ ra một biểu tình hứng thú, người này thật sự là rất khác biệt, có thể nói, hắn cũng không phân biệt phòng nam hay nữ, cũng không có ý định phân biệt, không gõ cửa là vì -- không hiểu tại sao phải gõ cửa.
Chiến Bắc Liệt cũng đã hiểu rất rõ ràng..........tiểu tử này.........là một tên ngốc! Ưng mâu hơi hơi nheo lại, tiếng nói thâm trầm vang lên: "Các hạ là Mộ Nhị?"
Lần này người áo xanh không chần chờ, ngay lập tức gật đầu.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc mắt một cái, quả nhiên là thần y Mộ Nhị, từ lúc hắn xuất hiện, hai người đã đoán được, nhưng sau khi tiếp xúc không khỏi than thầm, người như vậy cũng có thể trở thành thần y, không thể không nói là một kỳ tích.
Chiến Bắc Liệt tiếp tục hỏi: "Các hạ tới đây làm gì?"
Mộ Nhị tự hỏi hồi lâu, liền chuyển mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, trong mắt truyền ra một ánh mắt khinh bỉ, không phải các ngươi bảo ta tới sao?
Chiến Bắc Liệt nhất thời nghẹn lời, trên mặt luân chuyển sắc màu thật đẹp mắt, không nói chuyện vô ích với hắn nữa, trực tiếp đi vào trọng tâm: "Chất khôi, các hạ có thể giải chứ?"
Đây là lần đầu tiên Lãnh Hạ nghe tên độc dược mà quan viên trúng, ngạc nhiên nói: "Độc gì?"
Là người trong hoàng thất mà không biết chất khôi sao? Chiến Bắc Liệt kinh ngạc nhìn nàng, giải thích: "Là bí dược của Hoàng thất Đông Sở, vô sắc vô vị, sau khi trúng độc không có dấu hiệu, nếu không bắt mạch chẩn đoán bệnh mà nhìn sắc mặt thì sẽ không biết là trúng độc. Cứ ba tháng phải dùng giải dược, nếu không dùng, nửa tháng sau lập tức quy thiên."
Lần này, Mộ Nhị không trả lời mà chuyển tầm mắt về phía Lãnh Hạ, ánh mắt vẫn trống rỗng như trước, nhưng ẩn chứa ý tứ rõ ràng: ngươi nói xem?
Nhất thời, Chiến Bắc Liệt khí tức trở nên vô cùng âm trầm, đỉnh đầu bốc khói, nghiến răng ken két, ngươi một người không có đầu óc nhưng lại muốn đoạt tức phụ của lão tử.
Lãnh Hạ mày liễu cũng giương lên, trong trí nhớ còn sót lại của khối thân thể này không có người này, hơn nữa Mộ Dung Lãnh Hạ là một công chúa trong thâm cung, không thể biết hắn. Nhưng nếu mục tiêu của hắn không phải Mộ Dung Lãnh Hạ, vậy không lẽ là mình?
Mộ Nhị đột nhiên xuất hiện, cũng thực trùng hợp, khiến nàng cảm thấy một cái gì đó thực thần bí..........
Lãnh Hạ bật cười lắc đầu, dù sao đi nữa, thân là sát thủ chi vương, trong từ điển không hề có từ sợ!
Lãnh Hạ nhìn về phía Mộ Nhị, hắn tựa như không có chút cảm giác với sát khí của Chiến Bắc Liệt, ánh mắt vẫn dừng ở người nàng, giống như đang đợi câu trả lời của nàng. Nàng gật gật đầu, cười nói: "Thỉnh các hạ ra tay tương trợ."
Ánh mắt dừng ở trên người Lãnh Hạ dần dần thu lại, Mộ Nhị không nhanh không chậm gật gật đầu.
Chiến Bắc Liệt âm thầm suy tư, với tính cách mẫu sư tử, nàng tuyệt đối không nói dối, nàng thực sự là lần đầu gặp Mộ Nhị, vậy thì tại sao hắn lại nghe theo lời nàng? Nhưng dù thế nào cũng đã giúp mình một đại ân, việc này hắn nhớ kỹ.
Đang nghĩ ngợi, thanh âm khô khốc của Mộ Nhị lại vang lên: "Đổi thuốc."
Chiến Bắc Liệt thu hồi suy nghĩ, đi đến trước bàn, chuẩn bị nhận lấy vải