Chương 56
Thành Trường An, Túy Tiên Cư.
Lúc này ở giữa tầng bốn rộng lớn, Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Việt, Tiêu Phi Ca, Mạc Tuyên, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn trúc.
Tiêu Phi Ca y phục diễm lệ, trường sam hồng đỏ, ngồi dựa lưng vào ghế trúc, lười biếng nói:
"Bắc Yến đã gửi quốc thư tới, ngũ quốc đại điển năm nay, người đi sứ là Bắc Yến Thái tử."
Mạc Tuyên nhìn bàn tính vàng ngọc của mình ở bên hông, tán thưởng nói: "Thật sự là có lời, càng nhìn càng thích."
Hắn lưu luyến dời mắt khỏi bàn tính vàng, lắc đầu xem thường nói: "Tên kia, ngu dốt đần độn, bản công tử nhìn hắn một lần là muốn đánh một lần, không có đầu óc, phá gia chi tử."
Chiến Bắc Việt ngắm nghía sáu quân xúc xắc trong tay, lắc lắc liên tục, tung ném, đùa rất vui.
"Các ngươi không nói được cái gì mới mẻ cả, Bắc Yến quốc thư đã đưa tới từ mấy hôm trước, ta mới từ chỗ hoàng huynh về, biết được một số tin tức mới........." Hắn vừa gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc bị quăng trên không, vừa thần bí nói: "Các ngươi đoán xem, Nam Hàn lần này ai đi sứ?"
Tiêu Phi Ca hơi ngồi dậy rót cho mình chén trà, nhẹ uống một ngụm, không nói.
Mạc Tuyên tiếp tục nhìn bàn tính của mình, vuốt ve nó, không để ý.
Lại nhìn Đại Tần Chiến thần ở phía đối diện, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng tuyệt đối không phải suy nghĩ vấn đề này.
Chiến Bắc Việt bĩu môi, tự hỏi tự đáp: "Hoa Thiên."
Lời vừa nói ra, chén trà trong tay Tiêu Phi Ca run lên, nước trà sóng sánh tràn ra khỏi chén, Mạc Tuyên giật mình, hơi dùng lực, trên chiếc bàn tính mà hắn vô cùng yêu quý xuất hiện một vết xước.
Hai người nhăn mày nhìn Chiến Bắc Việt, ý tứ thực rõ ràng: Không phải chứ?
Chiến Bắc Việt nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng bóng, gật gật đầu: phải a!
Nói đến Hoa Thiên, hắn là con trai độc nhất của Hàn Quốc nhiếp chính vương Hoa Trọng Lập, khoảng hai mươi tuổi, có tỷ tỷ là Hoa Mị, là thái hậu Hàn Quốc, cha con hai người liên kết nắm giữ triều chính. Thân phận không cần phải nói nhưng thanh danh thực sự của người này ở bên ngoài cũng bởi vì tính cách hắn mà.........
Đoạn tay áo chi phích nam nhân không phải là không có, trong ngũ quốc cũng không ít tiểu quan quán, nhưng dù sao cũng chẳng phải việc gì đáng tự hào để khoe, đa số đều giấu diếm. Nhưng Hoa Thiên thì khác, hắn không những không giấu, mà gióng trống khua chiêng tuyển mĩ nam, vươn tay sang cả bốn quốc khác.
Nam tử trong ngũ quốc, chỉ cần có vài phần tư sắc, không ai không bị hắn đùa giỡn, dĩ nhiên, Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên cũng là hai trong số đó.
Tuy rằng hai người đã hung hăng giáo huấn hắn, nhưng kẻ này da mặt dầy khiến kẻ khác giân sôi, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết, đều chuẩn bị thư tình gửi tới phủ cả hai người, hơn nữa theo đuổi không e dè, không nghĩ đến một chút sĩ diện nào.
Cho nên chỉ cần nhắc đến cái tên này, Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên đều nổi da gà.
Tiêu Phi Ca lại uống một ngụm nước trà, có đè xuống cái cảm giác buồn nôn, trịnh trọng nói: "Đã lâu không gặp đại ca, mấy ngày sau nhân tiện rảnh rỗi, tới biên quan thăm hắn."
Mạc Tuyên vuốt vuốt vết xước trên bàn tính, đau lòng đến run người, gật đầu đáp: "Phương Bắc gần đây không yên ổn, việc làm ăn cũng không tốt lắm, ta phải đi thị sát."
Chiến Bắc Việt che miệng cười sung sướng khi người gặp họa, Hoa Thiên này cũng là một nhân tài a, có thể khiến cho Đại Tần đệ nhất tài tử và Đại Tần đệ nhất tài thần sợ thành như vậy.
Ba người hàn huyên hồi lấu, mới phát hiện từ đầu đến cuối thiếu một người, Đại Tần Chiến thần không biết suy nghĩ cái gì, mặt mày nhăn lại sắp thành hình vuông rồi, làm mọi người không nhịn được muốn giúp đỡ một chút.
Qua hồi lâu vẫn thấy Chiến Bắc Liệt vẫn như đang lạc vào cõi tiên, mới có chút phản ứng với sự có mặt của ba người họ, ho nhẹ một tiếng, cầm một chén trà lên định uống.
Chiến Bắc Việt vươn tay ra đoạt lấy, đưa cho hắn một chén khác, ý bảo: Nhị ca, đây mới là chén của ngươi.
Ba người lại càng tò mò, ba ánh mắt nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt có tên là tò mò
Chiến Bắc Liệt suy tư hồi lâu, ho khan một tiếng thật mạnh, uống xong chén trà nhuận hầu, thấy cả Liệt vương phủ không có người nào có thể dựa vào, hắn quyết định học hỏi kinh nghiệm bên ngoài.
Ba người nhất thời ngồi ngay ngắn, hai tai hơi hơi run run, bộ dạng như sắp biết bí mật của Hoàng thất.
Chiến Bắc Liệt sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng hỏi: "Theo đuổi nữ nhân như thế nào?"
Ầm Tiêu Phi Ca là người luôn coi trọng hình tượng mà nay dùng sức bóp nát cả chén trà, chén bị vỡ nát, từng mảnh sứ bay khắp nơi, nước trà cũng đổ luôn ra nền nhà, bắn vào cả người hắn..........
Ầm Tài thần Mạc Tuyên yêu tiền như mạng, mà nay giật mình dùng sức, bàn tính vàng bạc ngọc ngà bị vỡ làm hai nửa.............
Ầm Chiến Bắc Việt ham mê đổ thuật, mà nay dùng sức, sáu viên xúc xắc biến thành bột phấn.
Ba người trố mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, vô cùng kinh ngạc, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, trời cũng sập rồi!
Chiến Bắc Liệt ho khan một tiếng, có vài phần xấu hổ, lập tức trừng mắt, hung hăng vỗ bàn, hung ác nói: "Nói!"
Ba người liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Chiến Bắc Liệt, sau khi xác định mình không nghe nhầm, nuốt vào một ngụm nước miếng, cừ thật, sắt thép cứng trăm năm cũng có ngày mềm thành nước.
Tiêu Phi Ca có phản ứng đầu tiên, ánh mắt phong tình vạn chủng đảo quanh, rút ra một cây quạt từ bên hông: "Tài tử giai nhân, tài tử giai nhân, giai nhân đương nhiên phải có tài tử xứng! Có nữ nhân nào không mong phu quân tài hoa kiệt xuất."
Vẩy tay một cái, thác nước núi non chảy xuống theo thân quạt, hắn nhẹ nhàng phe phẩy, bộ dáng rất phong lưu: "Tất cả đều xấu, chỉ có đọc sách cao! Ngồi ngắm hoàng hôn, ngắm trăng trong gió, ngâm thơ tình lãng mạn, .......... Tiêu Phi Ca thao thao bất tuyệt phét lác một hồi rồi kết luận "Giai nhân yêu tài tử!"
Chiến Bắc Liệt nhíu mày suy tư, tài tử........... Mạc Tuyên ở bên cạnh đập bàn tính lên bàn, cắt ngang lời Tiêu Phi Ca.
Mạc Tuyên cười gian trá, sau lưng như mọc ra một chiếc đuôi, vẫy vẫy, chỉ vào thi thể chiếc bàn tính hỏi: "Vàng ròng! Lóa mắt không?"
Sau đó lấy ra một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, cẩn thận vuốt ve, tiếp tục nói: "Đông hải dạ minh châu! Lóa mắt không?"
" Ngọc lưu ly vạn năm! Lóa mắt không?"
"..........! Lóa mắt không?"
"................." Mạc Tuyên nghênh ngang đứng lên, một thân bạch y thêu mây vàng thật lớn, nhìn ba người đang trừng mắt, chỉ vào đống bảo bối trên bàn, rung đùi đắc ý: "Đây là gì? Vàng? Bạc?"
Hắn vỗ bàn, làm chấn động cả núi bảo bối, cao giọng quát: "Không!"
"Đây là thê tử!" Mạc Tuyên nhoài người về phía trước, hai mắt tỏa sáng nhìn ba người, ba hoa nói: "Nữ nhân nào có thể chịu đựng được nam nhân vung tiền như rác? Nữ nhân nào không muốn nằm trên núi vàng? Nhìn Lý thương gia sáu mươi tuổi vừa mới nạp thêm thiếp mười sáu tuổi, tại sao? Xem Chu gia là cái loại nhà giàu mới nổi, đón vào hậu viện chục nữ nhân xinh đẹp như hoa, vì sao? Xem............."
Một đoạn lý luận Vàng bạc, bảo bối cũng tương đương thê tử kết thúc, Mạc Tuyên đẩy tới trước mặt Chiến Bắc Liệt tòa núi bảo bối nhỏ kia, phát ra âm thanh lên keng thanh thúy.
Nhịn đau trong lòng, Mạc Tuyên quay đầu đi, dằn lòng không nhìn đống bảo bối hắn yêu như mạng, cắn răng, hùng hổ nói: "Cầm! Đưa cho nữ nhân kia, trực tiếp ăn nàng!"
Chiến Bắc Liệt tiếp tục nhíu mày, vàng bạc bảo bối,.......... Chiến Bắc Việt bĩu môi tỏ rõ sự ghét bỏ, vắt chéo chân nói: "Cần gì phiền toái như vậy? Cái gì mà tài hoa kiệt xuất sẽ chiếm được sự ưu ái, cái gì mà vung tiền như rác mong giai nhân cười, rất tầm thường!"
Một câu nói này trực tiếp làm Tiêu Phi Ca tức giận gập quạt, Mạc Tuyên hận không thể cầm lấy núi bảo bối kia ném vào mặt hắn, tiểu quỷ này, ngươi thì biết cái gì?
Nhưng cũng có Chiến Bắc Liệt âm thầm dao động xấu hổ ho khan một tiếng, giương mày, khiển trách: "Nói! Biện pháp không tốt ngươi liền thu dọn đồ đạc, tới chiến trường Tây Cương."
Chiến Bắc Việt nhất thời rụt đầu, thu hồi bộ dáng lưu manh, cười lấy lòng, không được, sòng bạc Tứ Hải còn có Tiểu thái bản đối nghịch với hắn, đi Tây Cương, làm sao giáo huấn hắn đây?
Hai mắt lóe sáng, chân chó nói với Chiến Bắc Liệt: "Cái này........ Đơn giản........." Thấy ba người nghi hoặc nhìn hắn, Chiến Bắc Việt rung đùi đắc ý: "Bá vương ngạnh thượng cung!" (*)
(*)"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành ...........
Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, chính là... R.A.P.E. "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên, lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế cho hai từ "cưỡng gian",
"Phụt........" Tiêu Phi Ca và Mạc Tuyên đồng loạt phun ra một ngụm nước miếng, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, miệt thị bằng ánh mắt, còn nói đơn giản, nữ nhân bưu hãn kia mà muốn bá vương ngạnh thượng cung với nàng?
Nếu làm không tốt, bá vương còn có thể bị phế a!
Đại Tần Chiến thần trong đầu nhất thời hiện ra một cảnh tượng, Lãnh Hạ bạch y mỉm cười đi ra ngoài, đôi mắt chứa đầy sát khí, khẽ phất tay, vứt đi thanh chủy thủ nhiễm máu, vỗ vỗ tay thản nhiên đi ra ngoài.
Lại nhìn xuống dưới, thanh chủy thủ nằm trong một vũng máu, bên cạnh vũng máu, một nam tử tuấn lãng thê thảm rên la, quay cuồng trên đất.
Nhìn gần một chút, hạ thân nam tử kia............. Đại Tần Chiến thần nhất thời một cái giật mình bừng tỉnh, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng, ướt hết áo, lặng lẽ nhìn hạ thân mình, thở phào một tiếng, hoàn hảo, hoàn hảo.
Hung hăng trừng mắt nhìn Chiến Bắc Việt, Chiến Bắc Liệt phất tay áo đứng lên, đi ra ngoài.
Ba người bị hành vi kỳ quặc này làm cho rối rắm, chỉ thấy Đại Tần Chiến thần còn chưa đi xuống cầu thang, quay người trở lại, vung tay áo lên, thu lại hết núi bảo bối nhỏ ở trên bàn, thanh âm nghiêm túc mà lãnh vang lên ngay sau đó: "Quốc khố gần đây thiếu thốn, sung công!"
Chưa dứt lời đã sải bước xuống dưới.
Mạc Tuyên yên lặng rơi lệ nhìn theo bóng dáng Chiến thần, vô cùng đau đớn nỉ non: "Không có lời, không được, không có lời!"
Lãnh Hạ cho bốn trăm thị vệ thời gian là bảy ngày, mấy ngày nay dường như không có việc gì để làm, ngoại trừ luyện tập hàng ngày, chỉ nằm trong uyển xem sách tìm từ tàng thư khố.
Đang là chính ngọ, ánh nắng nóng nực chiếu xuống con người lười biếng.
Dưới bóng cây râm mát, Lãnh Hạ nằm trên tháp xem một cuốn sách nói về lịch sử ngũ quốc, nàng nhận lấy nước ô mai ướp lạnh từ tay Nghênh Tuyết, nhấp một ngụm nhỏ.
Chu Phúc không biết ở đâu chạy tới, sau khi tới trước mặt nàng lại thấy Lãnh Hạ đầu không ngẩng, mắt không liếc hắn lấy một cái, bộ dáng nửa phần hứng thú đều không có, hành lễ rồi nhỏ giọng nói: "Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến, là do Vương gia phân phó."
Lãnh Hạ lật cuốn Nhất Hiệt Thư, thanh âm lạnh nhạt: "Ai?"
Chu Phúc nhớ tới cảnh tượng bên ngoài, mồ hôi lại chảy ào ào xuống, rơi vào tính thế tiến thoãi lưỡng nan, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, nếu nói Vương phi không nhìn, Vương gia lột da ta, nếu không nói là ai, Vương phi cũng không tha cho ta.
Đang trong tình thế khó xử, Lãnh Hạ liền hơi hơi mở mắt liếc nhìn hắn, nói: "Mang vào."
Chu Phúc như được đại xá, thân mình tròn vo như lăn ra ngoài, nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng hắn nữa.
Cái gì khiến hắn chạy nhanh như thế chứ, Lãnh Hạ đặt quyển sách xuống, nàng vừa yên tĩnh được hai ngày, Chiến Bắc Liệt lại muốn làm cái gì đây?
Nghênh Tuyết bưng lên nước ô mai ướp lạnh , quay về trong uyển lấy ra thêm một ít, vừa mới đi được nửa đường, nhất thời kinh hãi, xoảng một cái, bát ô mai vỡ nát, chỉ còn thiếu nước hai mắt rơi xuống đất nữa thôi.
Phía trước có một người bưng một cái khay cực lớn, trên đó bày một loạt trang sức, trâm gài tóc, thoa, .............. xếp chồng chất, dường như còn cao hơn kẻ bê, ánh vàng rực rỡ, vàng óng, dưới ánh mặt trời rạng rỡ sáng lên, quả thực là làm lóa mắt người mà.
Phía sau hắn có hơn mười người, mười mấy người liên tiếp nối đuôi nhau mà vào, cũng đều bê một khay còn cao hơn người, chỉ khác mỗi khay một thứ khác nhau, vàng bạc châu báu, ngọc trai, mã não, san hô đỏ rực như lửa, ngọc bích.........
Trong nháy mắt, Thanh Hoan Uyển vốn thanh lãnh lại bị ánh sáng của châu báu làm rực rỡ hẳn lên, những người không thấy mặt này vậy mà có thể đứng trước mặt Lãnh Hạ, không thể cúi đầu, chỉ có thể cùng hô to: "Tiểu nhân phụng mệnh Vương gia, đặc biệt đưa lễ vật tới tặng Vương phi."
Lãnh Hạ nheo mắt nhìn Chu Phúc tránh ở phía cuối, thân mình đồ sộ kia lộ ra đến một nửa, giấu đầu hở đuôi.
Chưa đợi nàng mở lời, người trước mặt lại mở miệng: "Xin Vương phi thông cảm cho chúng ta, nếu Vương phi không cần, chúng tiểu nhân cũng không dám rời đi, đành phải tự vẫn."
Chu Phúc đứng ở cuối nhất thời run lên.
Một đám không có đầu óc, chỉ biết Vương gia lạnh lùng xử các ngươi ư, không biết tiểu vương phi còn bưu hãn hơn Vương gia sao? Dám nói ra những lời uy hiếp này, các ngươi còn muốn sống không?
Các ngươi không muốn sống, cũng đừng liên lụy tới ta a, ta từng tuổi này rồi còn phải lo lắng sợ hãi...........
Lãnh Hạ khẽ nhếch môi, lười nghe những kẻ này nói nhiều, âm thanh lạnh lùng: "Để đó, đi ra ngoài đi."
Những người kia nhất thời vui mừng, đưa hết mọi thứ