Chương 68
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt cùng nheo mắt lại, liếc nhau, cong cong khóe môi, sau đó xoay người, đi vào trong Liệt Vương phủ.
Vừa vào cửa, Lãnh Hạ hơi dừng bước nhìn sang phía bên kia, hơi hơi nhíu nhíu mày, ở lầu hai của tửu lâu ở phía đó đã không còn một bóng người.
Nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đi tới khách phòng của Mộ Nhị.
Lúc này ở ngoài khách phòng, Mộ thần y dùng đôi mắt nhạt lợt kiên quyết biểu đạt một ý tứ với Chu Phúc, trị ngay ngoài cửa.
Chu Phúc nhìn năm người đang hôn mê trên cáng, khóe miệng không thể khống chế trở nên co quắp, đến tột cùng đây là dạng thần y gì?
Năm người xếp thành hàng ở trước cửa, hô hấp rất yếu ớt, Mộ Nhị chậm rì rì đến trước mặt Tề Thịnh là người bị thương nặng nhất, nhìn chằm chằm vào cổ tay dính đầy máu tươi và vết bẩn của hắn, gắt gao nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài đặt lên.
Trong chốc lát, mở miệng nói với người vừa vào cửa - Lãnh Hạ: "Có thể cứu chữa."
Lãnh Hạ gật gật đầu, thấy hắn lấy ra một cái hộp theo phong cách cổ, bên trong là những ngân châm dài ngắn khác nhau, xếp từ trái sang phải theo thứ tự, giống như hắn, chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Mộ Nhị lấy ra một cây ngân châm, kẹp ở đầu ngón tay, vẫn là động tác chậm rì rì như cũ, thận trọng đâm xuống đại huyệt quanh thân Tề Thịnh, vân vê một chút, ngân châm liền đâm vào huyệt vị một cách thuận lợi, nông sâu khác nhau giữa từng huyệt vị.
Sau khi ngân châm được đâm xuống, hô hấp của Tề Thịnh dần dần ổn định lại, khuôn mặt tái nhợt cũng hồi phục được chút hồng hào, mạng này quả thực đã được lấy về.
Mộ Nhị khoát tay một cái, ngân châm lập tức rút khỏi người bay về tay hắn, rồi tiếp tục đến bên cạnh Sấu Hầu, tiếp tục thi châm.
Tề Thịnh chậm rãi mở to mắt, hiện lên một tia mê man, sau khi thấy được người đứng trước mặt, liền muốn cử động quỳ thỉnh tội, nhưng vừa đứng được một chút thì lại ngã xuống, mặt đầy mồ hôi, khàn khàn nói: "Cô nương..........."
"Nằm đi, dưỡng thương cho tốt." Lãnh Hạ thấy bọn họ đã không nguy hiểm đến tính mạng nữa liền mặt không đổi sắc đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Dưỡng thương tốt rồi nhanh chóng cút đi."
Tề Thịnh con ngươi tối sầm lại, sắc mặt trắng bệch, đang định nói thì nghe thấy thanh âm Lãnh Hạ mang theo ý cười lại truyền đến: "Cút đi tiêu diệt!"
Hắn ngơ rồi ngẩn, đến lúc hiểu được ý tứ thì vui không kiềm được, gãi đầu ngây ngô cười, cô nương đã tha thứ cho chúng ta!
Liệt Vương phủ, thư phòng.
Ở bên kia, Chiến Bắc Liệt trở lại thư phòng, ngồi xuống nghe thuộc hạ báo cáo: "Gia, sứ giả Đông Sở đã tới Trường An hôm qua, lần này đi sứ là Thất hoàng tử Đông Phương Nhuận và Đại hoàng tử Đông Phương Lỗ.
Chiến Bắc Liệt trầm giọng nói: "Bổn vương đã gặp qua hắn."
Lời nói không rõ ràng nhưng ba người lại biết người hắn ám chỉ nhất định không phải Đại hoàng tử vô năng kia, có thể làm đối thủ của Vương gia cũng chỉ có Đông Phương Nhuận lòng dạ thâm trầm.
Chung Thương khuôn mặt nghiêm khắc hàm chứa chút ý cười: "Phương Bắc truyền đến tin tức, Bắc Yến thái tử trên đường về nước, ở biên giới Yến Tần bị thổ phỉ sát hại, hơn trăm sứ giả Bắc Yến và Thái tử đều chết không thấy xác."
Mục Dương tiếp tục: "Bắc Yến Hoàng đế giận dữ, hiện giờ đã xuất binh tiêu diệt!"
Chiến Bắc Liệt khẽ cong môi, gật đầu khen: "Làm rất tốt."
Ba người tràn đầy sùng kính nhìn Chiến Bắc Liệt, chỉ thiểu xông lên ôm đùi để thể hiện sự ngưỡng mộ và sùng bái trong lòng.
Chung Thương khóe miệng hơi hơi giật giật, nháy mắt ra dấu với Mục Dương, gia một mũi tên trúng hai con chim, một là giải quyết việc Bắc Yến thái tử, một là không phí quân lính nào đã giải quyết được bọn thổ phỉ kia .........
Mục Dương dùng sức gật đầu, tổng kết: Thực sự là âm hiểm!
Mục Thiên quăng về phía dịch quán Đông Sở một ánh mắt thương hại, Đông Phương Nhuận đến Đại Tần lại thu được một phần lễ lớn như vậy, không biết có giận đến lệch mũi không.
Chiến Bắc Liệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, ưng mâu tràn đầy ý chí chiến đấu, hắn chờ đối phương đáp lễ.
Trong Thanh Hoan Uyển truyền ra hai thanh âm quen thuộc, một trong trẻo ương ngạnh, một kiêu ngạo tràn đầy từ tính.
"Thì ra là một Tiểu cô nương, lão nương đã nói ngươi lén lút cả ngày, nhất định có vấn đề!"
"Là nam hay là nữ liên quan gì đến ngươi? Nhìn dáng người ngươi xem, người như cái sọt!"
"Ngươi nói ai là cái sọt? Ngươi cả người bằng phẳng, là nam nhân mới đúng!"
"Bụng ngươi to gấp ba lần ta đó!"
Lúc Lãnh Hạ vào cửa, nhìn thấy Tiêu Phượng đập bàn hét lớn: "Lão nương trị tội ngươi!"
Niên Tiểu Đao ngửa cổ hừ lạnh, bĩu môi: "Ta sợ ngươi chắc?"
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn nhau thật lâu rồi đồng thời Xì một tiếng, cười phá lên, rồi lại trừng, rồi phất tay ....... Không thèm nhìn.
Lãnh Hạ có chút buồn cười, đi đến giữa hai người, rót một chén trà rồi thong thả ngồi xuống uống, nhìn hai người tiếp, ý tứ: Các ngươi cứ tiếp tục!
Tiêu Phượng nháy mắt mấy cái, làm bộ như vô tình: "Không biết Bắc Việt đang làm gì bây giờ a?"
Niên Tiểu Đao quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, một bộ dáng Không liên quan tới ta, ta một chút cũng không muốn biết, quản tiểu bá vương kia làm gì!
Lãnh Hạ cũng phụ họa Tiêu Phượng, kẻ xướng người hoạ, trêu tức nói: "Việt Vương phủ mấy hôm trước được ban thưởng hai mĩ cơ thiên kiều bá mị."
Niên Tiểu Đao nắm chặt một cái chén, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng nghiến răng Ken két
Hai người cười thầm trong lòng, nếu như hiện tại Chiến Bắc Việt ở đây, khẳng định sẽ bị nàng chặt đứt cổ.
Tiêu Phượng che miệng cười, không ngừng cố gắng trêu tức: "Hắn nhất định là trái ôm phải ôm, uống rượu đùa vui .....................!"
Niên Tiểu Đao bật dậy, tiểu bá vương chết tiệt!
Tưởng tượng đến Chiến Bắc Việt thật sự có thể trái ôm, phải ôm, cơn tức bắt đầu xông lên, Niên Tiểu Đao không thể nhịn được nữa, đập mạnh chén trà xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi quát to: "Hắn dám!"
Tiêu Phượng trực tiếp không nhìn sự tức giận của nàng, cười gian đề nghị nói: "Đi, đi một chút, đi xem một chút, lão nương còn chưa gặp hai đệ muội kia đâu!"
Hai người nắm tay thong thả bước đi, vẫn có thể nghe thấy thanh âm thở hồng hộc trong phòng, còn có giọng căm hận: "Ta mới không thèm đi!"
Niên Tiểu Đao trừng mắt nhìn hai bóng phía trước, cắn môi tự giận mình, thật lâu sau mới chớp chớp mắt, gật đầu nói: "Ta chỉ là đi xem, đúng! Chính là đi xem!"
Nói xong, chạy đi nhanh như thỏ.
Thành Trường An, Việt Vương phủ.
Chiến Bắc Việt một thân tử y cẩm bào quý phái, ngây ngô cười đi ra ngoài, đáng muốn đi tìm Tiểu Thái Bản, thì chợt một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
Vân Nghê Nguyệt Vũ, hai mỹ nhân một thân lụa mỏng nửa kín nửa hở, mỗi người cầm một bát sứ trắng, thướt tha đi về phía này.
Chiến Bắc Việt mở to mắt trừng lớn, tăng tốc độ lên, đã nhiều ngày rồi, Việt Vương phủ quả thực chính là địa ngục của hắn, hai nữ nhân này mỗi ngày đều có một cách để làm phiền, luân phiên biến đổi các bộ dạng để quấy rầy.
"Vương gia........" Thanh âm có thể so với Hoa cô nương ôn nhu yêu kiều, theo gió bay tới bên tai hắn.
Chiến Bắc Việt sởn gai ốc, sợ hãi chạy ra ngoài.
Hai cô nương lão luyện khôn khéo, rất hiểu việc đối phó nam nhân, nhất là Chiến Bắc Việt lại non nớt, chỉ thấy Vân Nghê lấy một tốc độ quỷ dị đứng chắn ngay trước cửa, bàn tay mềm mại kéo xuống ......
Cổ áo vốn đã cực thấp nay liền lộ ra phần da trắng mịn ngọc ngà.
Chiến Bắc Việt ánh mắt bối rối nhắm lại, Nguyệt Vũ ở bên này lại phối hợp cực kỳ ăn ý rầm một tiếng đóng chặt cửa lại!
Cái này gọi là ........ đóng cửa đuổi mỹ nhân!
Chiến Bắc Việt xoa xoa trán, tâm lý bồn chồn, xong rồi xong rồi, nếu Tiểu Thái Bản biết ta nhìn nữ nhân khác, nhất định chém ta vứt xác cho sói tha!
Vân Nghê ngượng ngùng thả ra một cái mị nhãn, mềm mại nói: "Vương gia, đây là cháo tổ yến nô tỳ đặc biệt làm cho ngài."
Nguyệt Vũ tiếp sau: "Còn có canh hoa quả của nô tỳ!"
Chiến Bắc Việt hung hăng trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt kiên định, run rẩy chỉ vào các nàng, nói lắp: "Cút ngay! Cút ... ngay.... cho bổn vương......."
"Vương gia.............." Còn chưa dứt lời, hai nàng lại lã chã chực khóc: "Nô tỳ ......... nô tỷ chỉ mong Vương gia nhận lấy tâm ý của nô tỳ, mỗi ngày rót nước bưng trà hầu hạ Vương gia .........."
"Cút ngay!" Chiến Bắc Việt nóng vội đi gặp Tiểu Thái Bản, phiền chán đẩy hai nữ nhân kia ra.
Niên Tiểu Đao không được tự nhiên đi theo Lãnh Hạ và Tiêu Phượng đến Việt Vương phủ, trong lòng không tự giác cũng có vài phần chờ mong, đương nhiên, ngoài miệng là tuyệt đối không thừa nhận!
Đột nhiên,