Chương 106: Không có ý định làm hại Cơ Việt Y.
Nàng không lao vào, không kết hợp với Cơ Lâm Vỹ.
Nàng chỉ đứng đó, mặc bộ đồ hắc y nhân, Cơ Dục Hiên liền buông kiếm.
Cơ Lâm Vỹ thành công dương mũi kiếm tới yết hầu của hắn.
Cơ Lâm Vỹ thắng.
Cơ Dục Hiên lao về phía nàng.
“Nàng muốn đi đâu?”
Tư Mã Duệ Tịch mỉm cười vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn, lắc đầu: “Ta không đi đâu hết.
Ta đến để lấy đi sự chú ý của chàng, khiến chàng phân tâm.”
“A Hiên, chàng thua rồi! Thả Cơ Việt Y đi.”
Cơ Dục Hiên nhắm mắt, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm.
Tuy vậy hắn không có tức giận, chỉ nghiêng mặt sang một bên, nói: “Thả người.”
Tể tướng mang theo Cơ Lâm Vỹ đi tới phía bắc hoàng cung.
Đó gọi là điện Minh Đông, Cơ Việt Y bị giam bên trong.
Khác với tưởng tượng của Cơ Lâm Vỹ.
Y cứ ngỡ hắn sẽ bị hành hạ, bị đánh đập dã man lắm.
Nhưng không ngờ hắn lại yên ổn nằm trên giường, có mĩ nhân đưa thức ăn tới tận miệng.
Cơ Lâm Vỹ đi vào, hắn đã thấy lại chẳng mảy may quan tâm.
Hắn gác tay ra sau gáy, chân trái chồng lên trân phải, nhịp nhịp.
“Hoàng huynh tới thật muộn.”
“Đi thôi!” Cơ Lâm Vỹ lãnh đạm đứng ở cửa.
Chẳng có ý định tiến vào.
“Nàng ấy có đi theo không?”
Y lắc đầu.
Hắn hờ hững nhếch mối: “Đệ biết mà.”
Nói xong, hắn bật người đứng dậy.
Vỗ vỗ bả vai mỹ nữ ngồi bên cạnh giường rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Mãi không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, hắn mới quay đầu lại nói một tiếng: “Chẳng phải huynh bảo đi sao?”
“Ừ.
Xem ra đệ sống không tồi.”
Theo lời đã hứa, Cơ Lâm Vỹ sau khi cứu được Cơ Việt Y liền đem toàn quân rút về thành Trúc.
Cung điện lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc trước.
Tuy nhiên ở bên trong như thế nào, chẳng ai biết cả.
“Nàng hài lòng chưa?” Cơ Dục Hiên ngồi sụp xuống giường, mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Hắn cúi đầu.
Nàng thấy bả vai của hắn run lên từng đợt.
Nàng xót xa muốn tiến đến vuốt ve bả vai kia.
Nhưng bàn chân như bị đóng băng, không cách nào đi tới được.
“Ta… từ sau khi mẫu hậu chết, ta chẳng còn ý định làm hại Cơ Việt Y nữa.
Bởi vì đó là di ngôn của mẫu hậu.
Bởi vì nàng không thích ta làm như thế.
Bởi vì ta muốn chuộc lỗi với nàng.
Nhưng… nàng chưa bao giờ tin ta.”
Cổ họng nàng như bị chặn lại.
Có lẽ đến cả ông trời cũng không muốn nàng nói một cái gì vào lúc này.
Cơ Dục Hiên vẫn ngồi đó.
Hai bàn tay hắn ma sát vào nhau, bả vai cứ thế run bần bật.
“Tiểu Tịch, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ giết chết Tư Mã An Nhược.
Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ làm như thế.
Nhưng mà nếu không giết cô ta, người chết sẽ là nàng.
Ta không thể mất đi nàng.”
Hắn vươn người đứng dậy ôm chầm lấy nàng vào lòng.
“A Hiên à, cho dù mục đích của chàng là gì thì ta đều không chấp nhận được.” Nàng úp mặt vào lòng ngực của hắn.
Cỗ nhiệt ấm áp truyền tới.
Nhưng không cách nào sưởi ấm được trái tim đã đóng băng kia.
“Nàng sẽ rời