Cơ Diệt Minh và Cơ Luận Du đều đã được đưa đi, Tư Mã Duệ Tịch ngây ngốc nhìn nam nhần ngồi trước mặt mình.
Khuôn mặt hắn vẫn vẹn nguyên như trong trí nhớ, nhất là hàng lông mày đen rậm và đôi con ngươi chói lóa kia.
Đã lâu không gặp, nàng bây giờ giống như lại được nhìn thấy Lục Việt của hơn năm năm trước.
Cái thời điểm mà hắn chưa bao giờ rời khỏi nàng.
Cơ Việt Y nâng mắt, đối diện với nàng ngoài yêu thương còn có xót xa.
Bọn họ đã cách xa nhau quá rồi!
“Huynh không phải nên ở Miên Trúc sao? Hoàng thượng đâu? Chàng ấy có về cùng huynh không?”
Tư Mã Duệ Tịch nhìn ngã ngó nghiêng nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh tuấn lạnh lùng của Cơ Dục Hiên.
Càng ngày, nỗi lo lắng trong lòng lại một lớn hơn.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Giống như sẽ có chuyện gì đó đáng sợ xảy ra.
“Nhị vương gia…”
“Gọi ta là A Việt.” Cơ Việt Y lãnh đạm nhìn nàng.
Hai bàn tay không biết vì căng thẳng hay vì tức giận mà nắm chặt lại, thành quả đấm.
“Nhị vương gia, ta nghĩ huynh và ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.” Nói rồi, nàng dùng lực đứng dậy.
Vì ngồi quá lâu nên chân bị tê, bước đi có chút chao đảo.
Cơ Việt Y mặc giáp sắt.
Rõ ràng là vừa từ chiến trường Miên Trúc trở về liền chạy thẳng tới đây.
Hắn tới phía sau lưng nàng, bắt lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, nói: “Ta có chuyện cần phải cho nàng biết.”
Nàng nghiêng đầu, hờ hững, lãnh đạm trả lời: “Ta chẳng muốn biết gì cả.
Ta không muốn biết cái gì cả.
Huynh bỏ ta ra.”
Cơ Việt Y lại càng siết chặt tay hơn.
Nếu có thể, hắn muốn cả đời này đều không buông bỏ nàng ra nữa.
“Bỏ ra.” Tư Mã Duệ Tịch kéo tay, cho dù đau đớn, cổ tay đỏ ửng cũng vẫn muốn cách xa hắn.
Ít ra như thế sẽ không làm cho Cơ Dục Hiên buồn.
Ít ra như thế, cho dù nàng không thể yêu phu quân của mình thì vẫn không làm tổn thương hắn.
“Nàng tuyệt tình như vậy…”
“Giữa chúng ta không cần phải sử dụng từ tuyệt tình.”
Năm ngón tay của Cơ Việt Y nới lỏng ra, lỏng dần.
Cho tới khi bàn tay của nàng vụt mất.
Cảm giác trống rỗng thiếu thốn khiến trái tim hắn quặn thắt lại.
Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.
Việc quan trọng bây giờ là hắn phải cho nàng biết sự thật.
“Nàng không muốn biết chuyện về Tư Mã gia của nàng sao? Không muốn biết vì sao nhị ca nàng lại chết bất đắc kị tử.
Không muốn biết vì sao cha nàng lại tự sát trước mặt nàng sao?”
Cước bộ của nàng dừng hẳn.
Tại sao? Tại sao cứ mỗi lần nàng dứt khoát buông bỏ thì sự thật mà nàng tìm kiếm cứ luôn chặn lối đi của nàng?
Tư Mã Duệ Tịch nắm chặt hai bàn tay, khó khăn lắm mới bình tĩnh đi tới ghế ngồi.
“Huynh nói đi.
Ta chỉ cần đáp án, ngoài ra những lời dừ thưa không cần nói đâu.”
Cơ Việt Y cười.
Nụ cười khốn khổ vô cùng vô tận.
Được…
Hắn sẽ không nói một