Cơ Dục Hiên không có một điểm đòi lấy mạng bọn họ.
Hắn nhàn hạ ngồi trên ghế, quan sát bọn họ khổ chiến đấu với quân lính của mình.
Máu đỏ… rơi đầy mặt đất.
Từng người, từng người một ngã xuống.
Một hồi, chỉ còn lại Cơ Việt Y, Phong Huyền và Hải Minh dẫn đầu.
Phía sau là Tư Mã Duệ Tịch và Tư Mã Hồng Tuấn.
Lúc này, Cơ Dục Hiên mỉm cười đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn nàng sau đó lại rời khỏi như chẳng có gì.
Hắn lạnh lẽo nắm lấy kiếm trong tay rút ra, tiếng kêu lạnh lẽo cô độc như biến hắn thành một cỗ máy giết người.
“Nàng đã vô tình vậy thì đừng trách ta độc ác.” Cơ Dục Hiên tiến vào.
Một chọi bốn thế nhưng lợi thế lại thuộc về Cơ Dục Hiên.
Một nhát, Cơ Việt Y khụy chân xuống.
Một nhát, Tư Mã Hồng Tuấn văng ra xa, cả người đập vào cột nhà, ho ra máu.
Tư Mã Duệ Tịch hoảng sợ chạy tới chỗ hai người bọn họ.
“Nhị ca, nhị ca, huynh không sao chứ? ”
“Không sao.
Nhị ca không sao.
Muội đừng lo.” Tư Mã Hồng Tuấn mỉm cười.
Nói chưa hết câu đã ho tới ho lui.
Cái này gọi là không sao ư?
“Hừ… hôm nay, ta đảm bảo không một ai có thể sống sót.”
Nói rồi, Cơ Dục Hiên lại lao vào, mũi kiếm chỉa thẳng vào trái tim của Tư Mã Hồng Tuấn nhưng bị Tư Mã Duệ Tịch chặn lại.
Mà Cơ Dục Hiên cũng chẳng có ý định buông tha, hắn vẫn ngoan cường chạy tới, Tư Mã Hồng Tuấn sợ hãi đẩy nàng ra.
Một nhát kiếm ấy đâm thấu trái tim của y.
“Không, nhị ca… Nhị ca.” Tư Mã Duệ Tịch gào lên, lồm cồm bò dậy tới chỗ y.
Tư Mã Hồng Tuấn nặng nề thở ra, cả người chẳng còn chút lực nào.
Y mỉm cười, vươn tay vuốt ve mái tóc của nàng như ngày còn thơ bé.
Nước mắt rơi xuống hai bên khóe, thế nhưng chẳng có chút cảm giác nào.
Cuối cùng, kết cục cũng vẫn là như vậy.
Tuy nhiên trước lúc chết, hắn đã có thể gặp được muội muội mà hắn yêu quý nhất.
Đã bảo vệ được huyết mạch cuối cùng của Tư Mã gia.
“Tiểu Tịch, sống cho thật tốt.
Nhị ca ở dưới suối vàng sẽ cầu nguyện cho muội.”
Bàn tay của Tư Mã Hồng Tuấn rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Đôi con người tinh anh tuấn kiệt hắm nghiền, không còn nhìn nàng đầy yêu thương nữa.
Tư Mã Duệ Tịch ngây ngốc nắm lấy bàn tay trắng bệch kia.
Thính giác, thị giác, xúc giác đều không có chút cảm giác nào.
Giống như mọi thứ đều mờ đi, đều biến mất.
Mà bao bọc nàng chỉ toàn là một màu trắng.
Màu trắng tang thương.
“Nhị ca,… nhị ca…” Nàng nhẹ giọng gọi.
“Nhị ca, đừng ngủ.
Không phải đâu đúng không? Nhị ca tài giỏi như vậy, sao có thể chết.
Nhị ca, đừng có dọa muội…”
Nàng khóc.
Không gào thét, không điên cuồng, chỉ lặng yên ôm chầm lấy thi thể của Tư Mã Hồng Tuấn, nước mắt lạnh giá tuôn ra, ướt cả áo của y.
Nhưng y không biết cái lạnh lẽo đó thấu xương như thế nào nữa.
“Nhị ca, thế gian này rộng lớn như vậy, một mình muội sẽ rất cô độc.” Nàng siết tay, siết chặt cả đau thương này.
“Xin lỗi.
Xin lỗi.
Muội xin lỗi… Xin lỗi…”
“Ai cũng bỏ ta mà đi.
Ai cũng bỏ ta mà đi.
Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa.” Tư Mã Duệ Tịch mím môi, ánh mắt đỏ ngầu ngước nhìn hung thủ.
Cơ Dục Hiên vẫn chưa tỉnh táo lại thì bị ánh mắt của nàng chiếu tới.
Hắn hoảng sợ, đánh rơi cây kiếm còn