Năm thứ nhất sau khi Tư Mã Duệ Tịch hôn mê, Cơ Dục Hiên cho người trang hoàng lại Tư Mã gia, biến thành từ đường, thờ từng người mang họ Tư Mã.
Còn hắn lại ngày ngày ngồi ở điện An Phong, ngắm kĩ từng bức tranh vẽ nàng.
Từ lúc mới sinh cho đến lúc tiến cung.
Vẫn là ánh mắt đó, khí chất đó.
Nhưng hắn lại không thể tìm ra được nụ cười thơ ngây của nàng nữa rồi.
Buổi sáng, hắn đi thượng triều.
Buổi tối lại đến điện Tài Minh, ngây người ngồi nhìn nàng ngủ cho tới sáng.
Năm thứ hai sau khi nàng hôn mê, một sứ thần nước láng giềng nghe tin hoàng hậu Triều Quốc trở thành người thực vật liền lặn lội từ phương xa đến.
Nghe nói con trai hắn là một vị y sĩ chữa tâm bệnh có tiếng.
Hắn nói để sức khỏe của nàng nhanh chóng hồi phục, không nên chỉ bắt nàng nằm yên một chỗ, còn phải cho nàng thay đổi khí trời.
Lúc đó hắn sai người xây một vườn hoa nhỏ ở trước khuê phòng của nàng.
Mùa xuân năm đó, hoa đua nhau nở, cảnh sắc đẹp đến động lòng người.
Nhưng nàng vẫn không tỉnh.
Cơ Luận Du đến bây giờ đã là đứa trẻ bảy tuổi.
Từ lúc nàng hôn mê, tính tình hắn lãnh đạm, không màng thế sự bên ngoài.
Cả ngày ngoài đọc kinh sách thì cũng ngồi ngây ngốc ở bên nàng.
Có một lần hắn cùng thế tử của lục vương gia xô xát.
Sau khi tra hỏi liền nói ra sự tình.
Rằng thế tử nói mẹ hắn là xác chết.
Không biết Cơ Dục Hiên nghe được ở đâu liền phế thế tử, đày hắn đến biên giới.
Từ đó về sau, không một ai dám nhắc về Tư Mã Duệ Tịch nữa.
Nàng cũng được xem như sợi lông ngược của hắn, là cấm kỵ của hắn.
Năm thứ ba sau khi nàng hôn mê, hắn vô tình đến thư phòng của nàng, phát hiện ra một quyển sách nhỏ dày khoảng 100 trang.
Suốt ba ngày hôm đó, hắn tự nhốt mình ở điện An Phong, đọc thật kĩ những gì nàng viết.
“Tại ngụ Thiên Nhai chờ người tới
Lệ trào tuôn rơi chẳng quay đầu
Lòng còn vương vấn tình muôn kiếp
Khổ nỗi tâm tư hận còn vương
Xương rồng quật cường trước giông bão
Nhím khôn thu mình bẻ nhọn gai
Ôm chầm lấy đời mơ mộng đích
Máu hòa nước mắt vạn khổ đau.”
“Thiên duyên tiền định bất tương xứng
Lạc bước hồng trần vạn thị phi.”
“Đứng giữa hậu cung chờ chàng tới
Đổ lệ ngàn sông chẳng quay đầu.”
…Hóa ra, ngoài vẻ vô tư vô lo đó, nàng lại thầm chịu đựng bao tủi nhục như vậy.
Hóa ra từ trước đến nay, hắn luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình quyền phán xét nàng.
Hóa ra cuộc sống nàng muốn chỉ đơn giản là trông rau chăn vịt, cùng hắn sống đến răng long đầu bạc.
Cơ Dục Hiên gục đầu xuống bàn.
Đôi vai hắn run lên từng đợt.
Dưới ánh đèn hiu hắt khô quạnh, tiếng than muộn màng bao trọn lấy căn phòng.
“Tiểu Tịch, chỉ cần nàng tỉnh lại, ta sẽ buông tha nàng.”
Đêm hôm đó, điện Tài Minh bỗng phát ra tiếng