Ninh công công lùi lại hai bước.
Cả người vì hoảng sợ mà run lên bần bật.
Từ lúc hậu hạ bên người Cơ Dục Hiên, hắn chưa một lần nào thất thố.
Vậy mà hôm nay lại phạm phải lỗi này.
Bởi lẽ cái tên Tư Mã Duệ Tịch ấy quá lớn.
Chỉ cần nghe đến thôi cũng phát hoảng rồi.
“Công công.” Tên lính kinh ngạc nhìn hắn.
Trong lòng thầm nghĩ, hẳn người ngoài kia phải có lai lịch rất lớn.
Nếu không vì sao vừa mới nghe đến tên thôi, Ninh công công đã phản ứng thái qua như vậy.
“Là nữ nhân sao?” Ninh công công đảo mắt.
Tên lính gật đầu: “Đúng vậy.
Là hai nữ nhân.”
“Ngươi dẫn họ tới chính điện An Phong.
Nhớ, phải bảo vệ cẩn thận.
Họ rơi một cọng lông nào, cái đầu ngươi… à không, phải là cái đầu của cả gia đình ngươi đều giữ không được.”
Lời Ninh công công chính là lời của hoàng thượng.
Hắn đã nói như vậy, tên lính lập tức hoảng sợ gật đầu như băm tỏi.
“Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Ninh công công hài lòng phất tay, hiệu tên lính rời khỏi.
Lúc hắn đến triều chính, Cơ Dục Hiên đang mãi mê phê chuẩn tấu chương.
Hắn biết hoàng đế vẫn luôn mang trong mình nỗi nhớ hoàng hậu.
Lần này nàng trở về xem như là vị thuốc giúp vị thiên tử kia trải qua bách bệnh.
“Bệ hạ.”
Cơ Dục Hiên chẳng mảy may quan tâm đến.
Hắn chính là như vậy.
Chỉ cần bắt tay vào công việc, hắn liền xem nhẹ cả thế gian này.
“Bệ hạ, có người muốn cầu kiến.”
Ninh công công vừa nói vừa xem xét động thái của hắn.
“Người nên gặp, ngươi sẽ đưa đến chính điện.
Người không nên gặp, ngươi sẽ xua đuổi đi.
Ngươi ắt đã hiểu rồi.
Vậy người đó có nên hay không nên gặp?” Cơ Dục Hiên lãnh đạm liếc mắt.
“Nô tài không rõ nên mới đến chưng cầu ý kiến của bệ hạ.”
Lúc này, Cơ Dục Hiên từ từ đứng dậy.
Ninh công công theo hắn đã lâu, ắt sẽ hiểu cách làm việc của hắn.
Để cho ông khó xử chắc chắn là đại sự.
Mà đại sự này rốt cuộc là gì.
Hắn sẽ không bao giờ ngờ tới được.
“Là ai khiến ngươi phải nể mặt như vậy?” Hắn nhíu mày, có chút chờ đợi đáp án.
“Người đó tự xưng là… Tư Mã Duệ Tịch thưa bệ hạ.”
Xoảng…
Một loạt tấu chương bị hắn ném xuống.
Ánh mắt hắn đục ngầu hung hãn nhìn về phía Ninh công công.
Cả người không biết vì giận hay vì sợ mà run lợi hại.
Hoàng đế xưa nay điềm tĩnh lạnh nhạt lại nổi gió như vậy.
Còn có ai có khả năng làm điều đó.
“Hỗn xược.” Cơ Dục Hiên nắm chặt hai tay lại.
Tư Mã Duệ Tịch? Nàng sao có thể quay lại?
Nàng hận hắn nhiều như vậy, ghét hắn nhiều như vậy, sao có thể nói về là về?
“Ninh công công, ngươi đi theo trẫm đã lâu như vậy…”
“Là sự thật.
Nô tài đã cho người đưa nàng đến chính điện An Phong.” Ninh công công sợ hãi quỳ rạp xuống.
Hắn sao dám lấy nàng ra đùa giỡn với vị thiên tử này.
Cơ Dục Hiên nhíu mày.
Ánh mắt ngờ vực nhìn hắn.
Nếu thật sự là nàng…
Với tính cách của nàng, nếu quay trở lại chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Bãi giá hồi cung.”
Điện An Phong.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Tư Mã Duệ Tịch cùng Minh Uyển giật mình đứng dậy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp lại hắn.
Càng không ngờ bản thân sẽ tự tìm đến đây.
Điện An Phong vẫn như vậy.
Sao với mười lăm năm trước chẳng có thay đổi gì.
Tất cả đồ vật, mọi chuyện chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Mà nàng là cô gái ngủ