Chương 3: Trở thành kẻ mạnh.
“Ngươi nói cái gì, lặp lại một lần nữa.”
Nhạc công công cúi thấp người, thì thầm vào tai hoàng đế.
Một lời này vừa nói ra, hoàng cung ắt hẳn sẽ xảy ra chấn động đây.
“Ngươi lui ra ngoài, sắp xếp chuyện này phải thật gọn gàng.”
Lúc Nhạc công công rời khỏi, Cơ Văn hoàng đế mới từ từ ngã người ra thành ghế, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tăm tối không rõ vui buồn.
Chuyện này ông đã sớm đoán ra được.
Chỉ là không ngờ có thể đến nhanh như vậy.
Lòng tham của con người quả thật chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất.
Người không nhẫn nại, sao có thể lên làm vua thống trị một nước.
Ông không trách hắn tính kế, chỉ là hận hắn tính kế không chu toàn, xảy ra lỗ hỏng lớn như vậy.
Tự mình hại mình.
Nếu đã không thể, vậy thì tốt nhất nên buông xuôi thôi.
Bên trong Nghị Định điện, Cơ Dục Hiên ngồi trên ghế gỗ đúc khắc tinh xảo, miệng vẫn còn nở nụ cười chế giễu.
Nói về tính kế, ai có thể qua được hắn?
Năm xưa, lúc còn sống trên núi, hắn phải tự lực cánh sinh, tụ tập cùng bầy chó hoang mà tồn tại.
Còn nhớ năm hắn lên mười, sống trong một mái lều nhỏ ở giữa khu rừng.
Bầy chó hoang đánh hơi được mùi máu thịt tươi mới bèn tìm đến.
Hắn một mình chống chọi, lúc đó chỉ có thể đánh cược mạng sống, dùng toàn bộ sức bình sinh mà chiến đấu.
Cuối cùng, hắn thắng, nhưng để lại vết sẹo lớn bên bả vai trái, cho đến ngàn đời vẫn không thể xóa nhòa.
Hắn bắt đầu tập thích nghi, sống chung với đàn sói, trở thành thống lĩnh của chúng.
Từ đó hắn hiểu rằng, chỉ có khi hắn ngồi lên vị trí cao nhất, hắn mới có thể có được tất cả mọi thứ.
Chỉ có khi hắn trở thành bá chủ, bầy sói hoang kia mới không còn động đến hắn.
Cách để hạ gục kẻ thù chính là biến mình thành kẻ mạnh nhất.
Là ông trời ép buộc hắn chỉ có thể tàn nhẫn.
Là ông trời khiến hắn mất hi vọng với thế giới này.
Nhớ lại đoạn kí ức đau thương đó, bả vai trái của hắn nhói lên một hồi.
Cho dù hắn được học hành tử tế thì đã sao?
Vết nhơ sống cùng chó sói, tập tính hoang dã vẫn sẽ bám theo hắn mãi mãi.
“Phong Huyền.”
Từ bên trong bóng tối, một hắc y nhân bước ra ngoài.
Hắn