Chương 55: Nàng không cần mạnh mẽ.
Nàng trực tiếp đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rét lạnh bắn tới chỗ hai người bọn họ, giọng nói đanh thép như ở dưới địa ngục.
“Bà hại chết mẹ tôi, có tư cách gì ở đây cầu xin tôi? Tư Mã Duệ Tịch tôi là người có thù tất báo.
Bà chờ đến ngày hành hình đi.”
Nhắc đến cái chết của Lạc Hân , Tư Mã Kiên chẳng còn lời gì để nói.
Ông ta sợ hãi ngồi bệch xuống đất.
Không thể tin nổi nhìn nàng.
So với bị nàng chì chiết, đại phu nhân sợ cái chết hơn.
Bà ta khom lưng, bò tới chỗ nàng, lại một lần nữa nắm lấy vạt áo nàng, khóc lóc nài nỉ đều đem ra sài hết.
“Thái tử phi, hại mẹ cô chết là lỗi của tôi.
Tôi thành thật xin lỗi.
Nhưng xin cô hãy bỏ qua cho La gia.
Xin cô, cầu xin cô.”
“À, thật là vĩ đại.
Tôi không có ý định giúp.
Bà chờ chết đi.”
Nói xong, nàng dứt khoát quay lưng, bỏ vào bên trong phòng.
Bà ta toan đuổi theo thì bị Cơ Dục Hiên chặn lại.
Hắn một bậc đế vương phong thái cao quý nhếch môi, ánh mắt rét lạnh nói:
Đây là ta thay nương tử của ta báo thù.
Các người cút khỏi đây.
Đừng để bổn thái tử ta phải nhìn thấy nữa.”
Hắn phất tay áo, cũng đi vào trong.
Bên ngoài chỉ còn Tư Mã Kiên cùng đại phu nhân sợ hãi ngồi thụp xuống dưới đất.
Nghiệp chướng.
Nghiệp chướng khó sống.
Cơ Dục Hiên vào bên trong phòng liền thấy nàng suy sụp ngồi trên giường.
Nàng lưu lại cho hắn cái bóng lưng, tuy vậy hắn vẫn thấy đôi vai nàng run lẩy bẩy.
Hắn vươn tay, từ phía sau ôm lấy nàng.
“Có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ nàng.
Nàng cứ khóc thật lớn đi.”
Con người lúc yếu đuối thì rất cần một bờ vai để dựa vào.
Hắn nói như vậy, nàng trực tiếp cúi đầu xoay người, khóc thật lớn.
Nàng khóc rất lâu, khóc cạn cả nước mắt mời dừng lại được.
“A Hiên, ta rất tàn nhẫn đúng không?”
Hắn lấy cọng tóc vướng trên trán nàng, mỉm cười ôn nhu lắc đầu.
“Nàng không tàn nhẫn.
Có tàn nhẫn chỉ vì bọn họ buộc nàng phải như vậy.”
“Chỉ cần nghĩ đến mẹ, chỉ cần nghĩ đến bà ta đã giết chết mẹ, ta liền không thể ngăn được nỗi hận trong lòng.
Nhưng nhìn bà ta đau đớn như thế, quỳ dưới chân ta khóc lóc, ta lại càng không đành lòng.”
Cơ Dục Hiên siết chặt tay.
Nàng bây giờ thật mong manh, thật yếu ớt.
Giống như chỉ cần hắn thả lòng vòng tay này, nàng sẽ bị gió cuốn đi mất.
“Đối với kẻ thù chỉ có thể tàn nhẫn.
Nàng không tàn nhẫn với bà ta, bà ta sẽ tàn nhẫn với nàng.”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt liền nhìn thấy trong đôi đồng tử của hắn chỉ chứa hình ảnh nàng.
Có người yêu thương như sinh mệnh thật là tốt.
“Có phải ta rất yếu đuối không? Đứng cùng chàng thật bất xứng.”
Cơ Dục Hiên nở nụ cười, gõ một cái trên trán nàng, thán:
“Thật ngốc! Cách để hạ gục kẻ thù chính là biến mình thành kẻ mạnh nhất.
Nhưng đó là đối với người cô đơn.
Còn nàng, nàng có ta.
Nàng không cần mạnh mẽ, bởi vì nàng mạnh mẽ thì ta sẽ rất vô dụng.
Nàng cứ yếu đuối như vậy để ta bảo vệ nàng là được rồi!”
“A Hiên, chàng thật giống mẹ của ta.
Ta nhớ mẹ rồi! Ngày mai chúng ta đi thăm mẹ được không?”
“Được, ngày mai bổn thái tử đi cùng nàng.”
Mẹ ruột của Tư Mã Duệ Tịch gọi là Lạc Hân.
Lạc Hân sinh ra ở thành Trúc, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ.
Với