Chương 60: Hắn là Cơ Việt Y.
Ba ngày thấm thoát trôi qua, Cơ Dục Hiên như ngồi trên đống lửa, không một giây phút nào thôi lo lắng.
Nhưng vẫn chỉ có thể giả vờ như ung dung tự tại ngồi chờ ở Đông Cung.
Tư Mã Duệ Tịch còn chạy trốn ở ngoài thêm một ngày nào, nguy hiểm sẽ đeo bám nàng một ngày đó.
Vì thế, việc cấp bách nhất là phải tìm cho bằng được nàng.
Cơ Dục Hiên quay đầu, bức tranh vẽ nàng treo lủng lẳng trên tường.
Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh khiết, nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Không biết nàng bây giờ thế nào? Có sống tốt không? Có ăn no không?Có gặp phải người xấu không?
Càng nghĩ, trong lòng lại càng nôn nao khó chịu.
“Điện hạ.”
Cơ Dục Hiên ngước mặt, Phong Huyền chạy từ bên ngoài vào.
Hơi thở không đều đặn gọi một tiếng.
“Đã tìm được người rồi sao?” Ánh mắt Cơ Dục Hiên sáng rực bắn về phía hắn.
Ba ngày qua, bề ngoài hắn tỏ ra trầm ổn.
Nhưng bên trong lúc nào cũng lo lắng, hết sai Khuyết Đàn đến sai Phong Huyền đi tìm tung tích của nàng.
Nhưng giống như nàng đã bốc hơi khỏi thế gian này.
Cho dù hắn có tìm như thế nào vẫn không thấy.
Phong Huyền lắc đầu, bộ dạng lạnh lùng trước sau như một.
“Không tìm thấy.
Nhưng mà thuộc hạ đã phát hiện ra một chuyện khác.”
“Nói đi.”
Phong Huyền cẩn thận nhìn trước ngó sau, sau đó khé vào tai Cơ Dục Hiên thì thầm:
“Lục Việt đó hình như không phải họ Lục.
Còn nữa, hàng xóm cạnh nhà cha mẹ hắn đều nói không biết bọn họ có một đứa con trai là hắn.”
Cơ Dục Hiên nhíu mày, híp mắt nhìn Phong Huyền.
“Ý ngươi là gì?”
“Thuộc hạ nghi ngờ, hắn là tiền thái tử.
Bởi vì hai năm trước Lục gia đột nhiên xuất hiện một Lục Việt.
Đồng thời điểm với lúc Cơ Việt Y chết.”
Cơ Dục Hiên hít một hơi, lùi lại hai bước, ngồi xuống bàn trà.
Ánh mắt hắn u tối nhìn về phía trước, không biết trong lòng đang suy tính điều gì.
Hắn trầm ngâm rất lâu.
Tưởng chừng như cả thế kỉ mới nói: “Nếu đó thực sự là hắn.
Vậy phải tìm được Tiểu Tịch trước quân đội triều đình.”
“Thuộc hạ rõ.” Phong Huyền nghiêm mình gật đầu.
“Còn nữa.
Ngươi nói với sư phụ để ý bên Nghiêm Bính và Kinh Phương một chút.
Rất có thể Lục Việt sẽ liên lạc với bọn chúng.”
“Vâng.”
Phong Huyền khinh công đi mất.
Trong căn phòng lớn chỉ còn một mình hắn.
Trầm ngâm nghĩ lại chuyện xưa, trong lòng hắn bất giác nổi lên một hồi sợ hãi.
Nếu quả thực đó chính là Cơ Việt Y, hắn phải tiêu diệt hắn ta trước, trước khi hắn ta tiêu diệt hắn.
Cơ Việt Y.
Hắn còn nhớ lúc hắn từ trên núi sói trở về, người đầu tiên hắn gặp chính là Cơ Việt Y, anh em song sinh với hắn.
Lúc đó, y mặc một bộ y phục cao quý, cả người sạch sẽ toát ra vẻ tinh anh cường tráng.
Còn hắn, hắn lại mặc bộ quần áo đơn sơ, thậm chí có chút tầm thường.
Cơ Việt Y đứng đó, nở nụ cười với hắn.
Y cười rất tươi, như thể trên thế gian này chỉ có nụ cười của hắn là sáng chói nhất, hào hoa nhất.
Cũng từ đó, hắn ghét y, rất ghét bộ dạng