Chương 76: Truyền ngôi.
Sắp bước qua tháng thứ năm thai kì, cái bụng của Tư Mã Duệ Tịch đã lớn đi không ít.
Tuy vậy cả người vẫn thật linh hoạt chạy tới chạy lui.
Chẳng hạn như lúc này…
“Thái tử phi, thái tử phi, cẩn thận kẻo làm tổn hại đến hoàng tôn.”
“Thái tử phi, xin người hãy cẩn thận.”
“Thái tử phi, đừng chạy nữa, nô tỳ cầu xin người đừng chạy nữa.”
“…”
Một đám người trong Đông Cung hoảng hốt đuổi theo nàng.
Không biết hôm nay thái tử phi ăn trúng cái gì liền cả ngày hoạt động.
Nói là muốn tốt cho bảo bảo.
Nhưng cứ thế này chỉ sợ bảo bảo ham chơi mà trôi tuột ra ngoài mất.
Mô hôi con mồ hôi mẹ lấm tấm trên trán nô tỳ và thái giám.
Nếu hoàng tôn cùng thái tử phi mà có mệnh hệ gì, cho dù có mười cái mạng bọn họ cũng không đảm đương nổi.
“Thái tử phi, không nên chạy nữa.”
“Aiyo, ta chỉ muốn vận động một chút.
Cái này ta vừa học qua ở chỗ Viễn Thiên, tuyệt đối không động đến hoàng tôn của các ngươi đâu.” Tư Mã Duệ Tịch đứng lại, ôm bụng thở hổn hển rồi lại tiếp tục chạy tới chạy lui.
Mỗi một bước chân của nàng đều như đang lăng trì bọn họ.
Chưa bao giờ người ở Đông Cung này đoàn kết đến như vậy.
Ai nấy đều đưa tay ra, tùy thời có thể đỡ kịp thân ảnh thái tử phi cao cao tại thượng kia.
“Thái tử phi, xin người hãy nghỉ ngơi một chút.
Nếu người muốn tập vậy thì chờ điện hạ đến tập cùng người.”
Minh Uyển thông minh sáng suốt đưa ra ý kiến.
Vị thái tử phi này trời không sợ, đất không sợ, lại chẳng nghe lời ai.
Nhưng chỉ cần nhắc đến thái tử điện hạ, nàng liền ngoan ngoãn như một con mèo.
“Điện hạ bây giờ bận công vụ, không có thời gian bồi ta đâu.”
“Ai nói bổn thái tử không có thời gian bồi nàng?”
Tư Mã Duệ Tịch ngước mắt, quả nhiên thân ảnh tráng kiện kia xuất hiện.
Hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu tím, tuy hơi hắc ám nhưng mang theo ma mị, khiến người ta không kìm lòng được mà cứ dõi theo.
Cơ Dục Hiên sải bước lớn tiến về phía nàng.
Hắn phẩy tay, tất cả mọi người thức thời rời khỏi.
Để lại không gian rộng lớn cho đôi phu thê mật ngọt kia.
“Chàng không phải nên ở chính điện xử lý công vụ à?” Tư Mã Duệ Tịch bĩu môi, quay lưng về phía hắn, cả người uể oải tới ghế đá cách đó không xa, ngồi xuống.
Cơ Dục Hiên lò mò theo sau như cái bóng của nàng.
Nàng ngồi, hắn cũng ngồi.
“Mấy cái kia sao có thể bằng thê tử cùng với bảo bảo của bổn thái tử được.”
“Cái miệng thật biết làm người ta vui vẻ.” Ngón trỏ nàng điểm lên môi hắn một cái.
Nhịn không được nâng đầu, đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cơ Dục Hiên còn chưa có thỏa mãn kéo nàng lại.
Nhưng lại bị tay nàng chặn trước ngực.
“Đừng có được voi đòi tiên.”
“Là nàng vô lễ với bổn thái tử trước.”
“Cho chàng nói lại lần nữa.”
Qủa nhiên người kia là kiếp thê nô.
Bị vợ uy hiếp một cái liền híp mắt cười dỗ dành: “Nô tài nào dám.
Trên đời này nương nương là nhất, ai dám vô lễ với nương nương.”
“Tốt, như vậy mới là hài tử ngoan.”
Mí mắt Cơ Dục Hiên giật giật.
Từ khi nào thì hắn trở thành hài tử của nàng vậy?
“A Hiên, vì sao ta cứ có cảm giác rất bất an.”
Mấy ngày nay, tuy nàng ở ngoài vui vẻ chạy nhảy thế kia.
Nhưng thực ra tâm trạng lại hồi hộp lo lắng vô cùng.
Càng gần tới ngày truyền ngôi, nàng càng không an tâm.
Giống như sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Nghe nàng nói, Cơ