Chương 93: Đau khổ.
“Để trẫm ôm nàng một lát.”
Nàng lạnh lùng đứng yên tại chỗ, mặc hắn định đoạt.
Ôm đủ rồi, hắn tự động buông ra, xoay nàng đối mặt với chính mình, mới nói tiếp:
“Chuyện của đức phi là ngoài ý muốn, trẫm…”
“Bệ hạ, nam nhân trong thiên hạ này ai cũng tam thê bảy thiếp.
Huống hồ gì người là vua một nước, chuyện hậu cung ba ngàn giai lệ là không thể tránh khỏi.
Ta có tư cách để trách người sao?”
Phải cố gắng lắm nàng mới có thể an tĩnh nói những lời này.
Không phải là nàng không tức giận.
Mà là nàng không có tư cách tức giận.
Mất mặt ở chỗ thái hoàng thái hậu đã đủ lắm rồi.
Nàng không muốn phải mất mặt thêm nữa.
Nàng mệt mỏi lắm.
Nghe những lời nàng nói, hai tay đang nắm lấy bả vai nàng buông lỏng xuống.
Không để ý mới không ghen.
Có đúng không?
“Nếu nàng đã không trách trẫm, vậy thì trẫm nên rất hài lòng.
Nhưng trẫm lại chẳng cảm thấy hài lòng một chút nào.
Trẫm đã cố gắng quên đi nàng nhưng trẫm không làm được.
Tiểu Tịch, từ trước đến nay trong lòng trẫm chỉ có mình nàng.
Là nàng thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu.”
“Người cố tình không hiểu là bệ hạ.
Bệ hạ quên hai tháng trước ta đã nói gì sao? Duyên phận của ta và người đã kết thúc rồi! Được, nếu nói trong lòng bệ hạ chỉ có mình ta.
Vậy tại sao từ lần này đến lần khác lại làm hại người ta yêu thương?”
Bị nàng chỉ trích, môi mỏng của Cơ Dục Hiên thoáng qua ý cười chế giễu.
Vấn đề cuối cùng cũng chỉ là tại sao hắn bắt Cơ Việt Y của nàng.
“Trẫm đã nói rồi không phải sao? Sự sống còn của hắn tùy thuộc vào cách nàng đối xử với trẫm.”
“Vậy ta phải đối xử với chàng thế nào? Chàng giết chết tứ tỷ của ta, giết chết Nhất Khang ca ca, chàng phá hủy A Việt.
Chàng muốn ta phải đối xử với chàng thế nào?” Tư Mã Duệ Tịch uất ức gào lên.
Phải ở trong tình cảnh của nàng mới biết nàng đã khó xử đến mức nào.
Muốn nàng giết hắn? Nàng không làm được.
Muốn nàng xem như không có chuyện gì mà tiếp tục yêu hắn? Nàng càng không làm được.
Muốn nàng bình thản như vậy ở bên cạnh hắn? Nàng tuyệt đối không thể.
Mà Cơ Dục Hiên cũng không hơn gì nàng.
Hắn đã sớm nghĩ ra là nàng biết chuyện hắn giết chết Tư Mã An Nhược.
Và sự thật đúng là vậy.
Một câu kia của nàng hoàn toàn ngăn cách quan hệ của bọn họ.
Vạn kiếp bất phục.
“Nàng sinh cho trẫm một đứa con, trẫm thả Cơ Việt Y.
Nàng ở bên cạnh trẫm một đời, trẫm liền sủng nàng một đời.
Nàng có đồng ý không?”
Rốt cuộc sau bao nhiêu cố gắng, hắn cũng không thể thắng được nàng.
“Chàng thả Cơ Việt Y, ta sẽ tha thứ cho chàng.
Chàng hưu ta, ta sẽ mang ơn chàng.
Điều kiện thì nên như vậy mới đúng.”
“Tư Mã Duệ Tịch…”
“Chàng không cần nói nữa.
Chàng không đồng ý.
Ta biết chàng không đồng ý.”
Tư Mã Duệ Tịch xoay người, dứt khoát đi vào trong.
Cơ Dục Hiên thẫn thờ nhìn theo bóng lưng tịch mịch của nàng.
Hắn đã hiểu vì sao tên nàng có một chữ Tịch rồi!
Kể