Chương 97: Đại hoàng tử Cơ Lâm Vỹ.
Tư Mã Duệ Tịch khựng người, nước mặt bỗng nhiên ùa về, tràn ngập đôi con ngươi.
Nàng nở nụ cười, chế giễu cho tình cảnh của bản thân.
Cơ Diệt Minh.
Cái tên này đáng lẽ sẽ là của con trai nàng.
Vậy mà bây giờ ở trước mặt nàng, thái hoàng thái hậu lại có thể một nháy chọc vào nỗi đau đó.
Tư Mã Duệ Tịch ngước mặt, lệ sầu tuôn ngược vào trong, lòng nàng cũng thoáng dễ chịu hơn nhiều.
Mà Cơ Dục Hiên cũng chẳng khá hơn nàng bao nhiêu.
Hắn nhìn nàng, hít một hơi, do dự thật lâu mới chầm chậm gật đầu: “Được.”
Hàn Lĩnh Chi nằm trên giường vẫn luôn quan sát Cơ Dục Hiên.
Thấy mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi Tư Mã Duệ Tịch thì trong lòng dấy lên một hồi đố kỵ.
Cho dù ả có làm gì, có sinh cho hắn hoàng tử đi nữa thì trong lòng hắn vẫn chỉ có mỗi Tư Mã Duệ Tịch.
Đợi ả khỏe mạnh trở lại, ả sẽ tự mình lật đổ con tiện nhân kia.
Sau khi trở về điện Tài Minh, trong tâm trí của Tư Mã Duệ Tịch luôn hiện ra hình ảnh đứa trẻ kia.
Khả ái, đáng yêu, dễ thương như vậy, sao có thể từ trong bụng nữ nhân thâm sâu khó lường kia mà chui ra được nhỉ?
“Nương nương, người sao vậy?” Minh Uyển đặt đĩa bánh đậu xanh xuống bàn, thấy nàng thất thần liền gọi ngược nàng tỉnh lại.
“Tiểu Uyến, lúc thăm nhị hoàng tử, ngươi có thấy đứa bé này rất kì lạ không?”
Minh Uyển khó hiểu lắc đầu.
Không hiểu nương nương nhà mình rốt cuộc là đang nói đến vấn đề nào?
“Ta cảm thấy đứa bé này rất kì lạ.
Nhưng lại không biết kì lạ ở chỗ nào.”
“Nương nương, người suy nghĩ quá nhiều rồi! Nô tỳ nghĩ chắc là người đang nhớ đại hoàng tử thôi.”
Nhắc đến ba từ đại hoàng tử, ánh mắt Tư Mã Duệ Tịch chùn xuống hẳn.
Minh Uyển biết mình đã lỡ lời liền cắn môi, sửa lại:
“Nô tỳ không có ý đó.”
“Không sao.
Ngươi nhắc ta mới nhớ.
Bây giờ ta đã được tự do đi lại.
Chúng ta tới thăm Tiểu Hy nhé!”
Tiểu Hy là tên thường gọi của đại hoàng tử, cũng là đứa con trai bé bỏng chưa một lần được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, Cơ Hy Toàn.
Minh Uyển tất nhiên là đồng ý.
Chiều hôm đó, Tư Mã Duệ Tịch cùng Minh Uyển đi tới khu lăng mộ của các vị hoàng tử dưới triều đại nhà Cơ.
Nhìn những dãy mộ xếp dài, Tư Mã Duệ Tịch không biết mình đang mang tâm tình gì nữa.
Chỉ là bỗng chốc phát hiện ra nỗi khổ của Cơ Dục Hiên.
Làm nam nhân đã khó.
Làm nam nhân của nhà đế vương lại càng khó hơn.
Cạnh tranh khốc liệt đến như vậy.
Phải dẫm đạp biết bao nhiêu mạng người mới có thể yên vị ngồi trên cái ngai vàng kia.
Nàng lướt qua từng cái tên.
Đầu tiên là nhị hoàng tử, rồi lại đến ngũ công chúa, lại đến thất hoàng tử, lại đến cửu hoàng tử, thập hoàng tử, thập thất, thập nhị, thập tứ và cuối cùng là thập lục công chúa.
Khoan đã, có gì đó không đúng.
Đại hoàng tử đâu?
Đại hoàng tử Cơ Lâm Vỹ nằm ở chỗ nào?
Chẳng lẽ y chưa chết.
Nhưng từ lúc nàng sinh thời cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy cái danh xưng đại hoàng tử này.
Rồi tự mặc định rằng y đã chết.
Bây giờ xem ra không phải.
Hoàng tộc lại có điểu khuất tất.
“Minh Uyển, muội có biết đại hoàng tử Cơ Lâm Vỹ không?”
Minh Uyển đi ở