“Đại gia tha mạng.”
“Đại gia tha mạng.
Xin đại gia tha mạng.
Lần sau chúng tôi không dám vậy nữa.”
Hải Minh tiện chân đá tên cầm đầu đang nằm bò lê bò trườn ở dưới, hờ hững hỏi như không hỏi: “Ai sai các ngươi?”
Tên cầm đầu vốn dĩ đã sợ đến suýt chút nữa đái ra quần.
Nghe Hải Minh hỏi liền trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn hắn.
Đúng là có người ở sau lưng sai khiến gã.
Chỉ là không ngờ võ công của đại gia đây lợi hại đến như vậy.
Nếu bây giờ còn không khai ra, e rằng cái mạng quèn này cũng không còn.
“Đại gia tha mạng.
Là tam công tử của hình bộ thượng thư.
Muốn chúng tôi canh giữ nơi này, chờ chiếc xe ngựa là ngài đi qua liền giết người giệt khẩu.”
Hải Minh híp mắt.
Qủa nhiên là bọn chúng.
Hình bộ thượng thư, hay cho cái danh xưng này.
Còn dám động vào người của hoàng thượng.
“Vậy sao các ngươi không giết?”
Dựa vào bọn họ, giết hắn thì không thể.
Nhưng giết người ngồi bên trong xe ngựa kia thì dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần mai phục ở đây, chờ đợi thời cơ dứt khoát hạ đại chiêu thôi.
“Chúng… chúng tôi không có lá gan giết người.
Chỉ muốn kiếm một chút bạc sau đó bỏ trốn thật xa thôi.”
Nhận được đáp án mong muốn, Hải Minh chẳng thèm nhìn lấy bọn chúng một lần, xoay người trèo lên ngựa rồi rời khỏi.
Trước khi đi còn không quên dặn dò bọn chúng một câu.
“Nếu hắn có hỏi thì nói các ngươi không gặp được chúng ta.
Số vàng này cầm lấy mà tìm nơi khác làm ăn chân chính.”
Nhìn bọc vàng trên tay, đám thổ phỉ không thể tin nổi nhìn xe ngựa khuất sau từng hàng cây.
“Cảm ơn.
Có dịp chúng tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Xe ngựa đi tới thành Trúc đã là ba ngày sau.
Từ nhỏ đến lớn Tư Mã Duệ Tịch chưa được một lần tới nơi này.
Bây giờ nhìn thấy không khí thoáng đãng mát mẻ lại không tự chủ được mà sung sướng.
Hai bọn họ tìm một khách điếm quanh đây dừng chân.
“Hải thị vệ, ta muốn đi mua một chút đồ cá nhân.”
Tư Mã Duệ Tịch dọn dẹp xong đồ đạc liền nhìn Hải Minh một thân đen xì đứng canh chừng ở cửa.
“Thuộc hạ đưa nương nương đi.”
Tư Mã Duệ Tịch dứt khoát lắc đầu, nói: “Không tiện.
Ta chỉ ra bên ngoài một lát thôi.”
Hải Minh trầm ngâm.
Giây phút nàng nghĩ lời đề nghị kia bị từ chối thì hắn chậm chạp gật đầu.
“Được.
Nương nương cẩn thận.”
“Ta biết rồi.
Vậy ta đi nhé!”
Nói xong, chẳng để Hải Minh kịp ú ớ gì thêm, nàng liền một mạch chạy ra ngoài.
Đợi nàng đi một lúc lâu, Hải Minh mới chậm chạp đuổi theo.
Ra đến phố, nàng đi trước, hắn theo sau.
Cứ ngỡ sẽ phát hiện ra được điều gì đó.
Nhưng Tư Mã Duệ Tịch cơ bản chỉ đi mua vài thứ đồ cá nhân sau đó dứt khoát quay về.
Nghi ngờ trong lòng buông xuông, Hải Minh an tâm gửi thư báo